Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3256: Thanh Trừ Huyết Mạch

Phượng Tuyết liếc mắt liền nhìn ra Diệp Hạo đang đốt một loại huyết mạch vô cùng huyền ảo.

Huyết mạch chính là căn cơ của huyết dịch.

Huyết mạch một khi đốt lên liền sẽ không còn nữa.

Diệp Hạo mắt điếc tai ngơ.

Hắn đã muốn xử lý Nhân Vương huyết từ lâu.

Thừa dịp lần này hắn cũng tiện thể khu trừ Nhân Vương huyết khỏi cơ thể.

Thời gian dần trôi, khí tức mục nát trên người Diệp Hạo cũng ngừng lại, thân thể hắn từ từ được khôi phục.

Ước chừng qua nửa khắc sau, Diệp Hạo cũng đã khôi phục lại bình thường, mà lúc này đây hắn vẫn tiếp tục đốt huyết mạch của mình.

- Ngươi vẫn chưa dừng lại sao?

Phượng Tuyết không hiểu hỏi.

Đối huyết mạch chắc chắn hiệu quả hơn việc đốt huyết dịch.

Nhưng bây giờ ngươi cũng đã hoàn toàn khôi phục, tại sao vẫn còn tiếp tục đối huyết mạch chứ?

- Ta muốn bàn trừ toàn bộ Nhân Vương huyết ra cơ thể.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Huyết mạch mạnh mẽ như vậy mà ngươi cũng bỏ được?

Phượng Tuyết ngạc nhiên nói.

- Thành tựu tương lai của ta sẽ vượt qua lão Nhân Vương, mà huyết mạch của hắn lại hạn chế ta.

Diệp Hạo nói đến đây, một giọt Nhân Vương huyết cuối cùng cũng được đốt cháy hết.

Sau khi bài trừ Nhân Vương huyết, tế bào tại huyết điên cuồng hoạt động.

Chỉ trong thời gian ngắn đã tràn ngập toàn thân thể hắn.

Cảm thụ được lực lượng huyết mạch của bản thân, khoé miệng Diệp Hạo lộ ra vẻ mỉm cười.

Quả thật lực lượng huyết mạch của hắn không mạnh bằng Nhân Vương huyết, nhưng hắn tin sau này, lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch hắn sẽ vượt qua Nhân Vương huyết.

- Lão Nhân Vương?

- Là một cường giả Kim Thế cảnh đỉnh phong.

- Tương lai ngươi sẽ trở thành Chúa Tể, huyết mạch của Kim Thế cảnh đỉnh phong ngươi không quan tâm cũng đúng.

Phượng Tuyết khi nói đến đây, nàng dùng ánh mắt sáng rực rỡ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nghiên cứu ra được gì không?

- Không.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Cho dù lần này ta đã tiến gần tới tử vong nhưng vẫn không thể nghiên cứu ra được gì hết.

- Chẳng lẽ đạo quả của thiên hà chúng ta thật sự không có hi vọng sao?

Phượng Tuyết hối hận nói.

- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Phượng Tuyết nói.

- Ngươi không định đột phá sao?

- Ta sợ.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Một khi bước lên con đường này cũng đồng nghĩa với việc không có đường quay về.

Diệp Hạo há hốc mồm muốn nói nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì.

Chuyện này hắn không biết khuyên thế nào.

Diệp Hạo đã từng có lòng tin tuyệt đối có thể tự giải quyết nguyền rủa, nhưng ba lần liên tục gặp nguyền rủa, Diệp Hạo phát hiện mình lại không hề tìm ra một chút đầu mối gì.

Chuyện này rất đáng sợ.

Diệp Hạo tự tin mình là kỳ tài ngút trời, thế hệ tuổi trẻ không có ai còn có thể so sánh với hắn.

Nhưng bây giờ ngay cả một chút hắn cũng không tìm ra.

Nguyền rủa quấn lấy hắn thì cũng thôi đi, chẳng lẽ còn dụ Phượng Tuyết đi vào con đường không có lối thoát này?

Tương lai nếu Diệp Hạo không thể giải quyết được nguyền rủa thì phải làm sao bây giờ?

Như vậy chẳng khác gì lừa Phượng Tuyết.

Sau khi về tiểu thế giới, Diệp Hạo đi vào trạng thái ngộ đạo.

Hắn đang tự hỏi làm sao để phá giải nguyền rủa của thiên hà Chủng Thiên.

Thời gian dần dần trôi qua.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc mặt Diệp Hạo lúc trắng lúc xanh, tiếp đó hắn phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi sao vậy?

Phượng Tuyết thấy một màn như vậy mới hoảng sợ nói.

Nàng vẫn luôn tu hành ở bên cạnh Diệp Hạo.

Khoảng thời gian này Phượng Tuyết suy nghĩ rất nhiều, khi nàng quyết định đột phá đến Quá Khứ cảnh lại không ngờ thấy Diệp Hạo hộc máu.

Diệp Hạo lau máu tươi trên khoé miệng, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Chẳng lẽ nguyền rủa của thiên hà Chủng Thiên không có cách nào phá giải?

- Ngươi đừng thôi diễn nữa.

Phượng Tuyết nghiêm túc nói.

- Ngươi đã tổnt thương đến tâm thần, nếu cứ tiếp tục thôi diễn sẽ tổn thương đến căn cơ của ngươi.

- Có lẽ con đường này thật sự không thể giải được.

Diệp Hạo khổ sở nói.

Khi nói câu này trên mặt Diệp Hạo tràn ngập thần sắc bất đắc dĩ.

Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Hạo, Phượng Tuyết ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt àny của Diệp Hạo.

Từ trước đến giờ Diệp Hạo luôn hăng hái, phảng phất như không thèm để bất cứ kẻ nào vào trong mắt, cho dù là Đế Cơ đệ nhất thiên hà Hồn Thiên, trên mặt hắn cũng tràn đầy vẻ lãnh đạm

- Bây giờ ngươi mới là cảnh giới nào?

Phượng Tuyết an ủi.

- Ngay cả Tương Lai cảnh ngươi còn chưa phải, Chúa Tể còn chưa suy diễn ra, ngươi dựa vào cái gì mà đòi suy diễn ra chứ?

Dừng một chút Phượng Tuyết vừa cười vừa nói.

- Nếu ngươi suy diễn ra, vậy ngươi để mặt mũi của những chúa tể kia ở chỗ nào chứ?

Diệp Hạo rất muốn nói bây giờ ta đã là Tương Lai cảnh trung kỳ rồi đấy.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì cả.

Hắn đứng dậy đi tới Luyện Khí Các, mới tới nơi hắn đã nhìn thấy trung niên râu quai nón lượn lờ khắp nơi.

Trung niên râu quai nón giống như một đứa trẻ hiếu kỳ tò mò khao khát đi hỏi các vấn đề khác nhau.

- Râu quai nón, tu hành thế nào?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Bây giờ khí đạo của ta đã đến Quá Khứ cảnh trung kỳ, đợi đến khi tu vi của ta đặt chân đến Quá Khữ cảnh hậu kỳ, ta cảm thấy khí đạo của ta cũng sẽ đột phá theo.

Trung niên râu quai nón nhếch miệng cười nói.

Qua khoảng thời gian này, tu vi cả õ đạo lẫn khí đạo của trung niên râu quai nón cũng đều tăng lên tới Quá Khứ cảnh trung kỳ.

Mà điều này, từ trước tới giờ trung niên râu quai nón chưa bao giờ tưởng tượng ra.

Quá Khứ cảnh trung kỳ.

Trước đây hắn cảm thấy đời này hắn có thể đặt chân đến Quá Khứ cảnh sơ kỳ đã cực kỳ may mắn rồi.

Bây giờ không ngờ rằng không những cảnh giới võ đạo đột phá tới Quá Khứ cảnh trung kỳ, ngay cả tu vi khí đạo của hắn cũng đạt tới cảnh giới này.

Phải biết khi đến cảnh giới này, truyền thừa khí đạo cũng không phải dễ có được.

Mà trung niên râu quai nón lại chiếm được truyền thừa khí đạo đứng đầu.

Hắn có thể tự tu hành đến Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong đương nhiên hắn vẫn có nhãn lực. Hắn nhìn ra được khí đạo truyền thừa trong tiểu thế giới của Diệp Hạo, bàn về cấp bậc mạnh hơn công hội Luyện Khí của Đệ Thất vực không chỉ một cấp.

- Đi, chúng ta nên đi ra giao hàng rồi.

- Nhanh như vậy?

Trung niên râu quai nón tiếc nuối nói.

- Dù gì ngươi cũng là lão bản đấy, sao ngươi có thể không xuất hiện được?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi không nói ta cũng quên mất.

Trung niên râu quai nón vỗ đầu một cái nói gấp.

- Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Kiều.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Sau khi đến Đan Các, trung niên râu quai nón ngạc nhiên phát hiện không biết từ lúc nào tu vi của Tiểu Kiều đã tăng lên tới Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Không sai.

Quá Khứ cảnh.

Điều này khiến khuôn mặt trung niên râu quai nón tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Phải biết trước đó Tiểu Kiều mới có tu vi gì.

Sao chỉ trong thời gian ngắn mà nàng có thể tăng lên nhanh như vậy?

- Tiểu Kiều, ngươi làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?

Trung niên râu quai nón hỏi vội.

- Công tử dạy ta.

Tiểu Kiều vui vẻ nói.

Tiểu Kiều nói cũng không phải nói bừa.

Nếu không nhờ Diệp Hạo cho giảng đạo, dù nàng ở trong thời không lĩnh vực cũng không thể nào tăng lên nhanh như vậy.

- Đúng rồi, cha, hiện tại ta đã là một đan sư rồi đấy.

Ngay sau đó Tiểu Kiều nghĩ tới một chuyện.

- Ngươi rốt cục cũng thực hiện được giấc mộng của mình.

Trung niên râu quai nón có chút vui mừng nói.

- Vậy ngươi biết tu vi đan đạo của ta hiện giờ là gì không?

Tiểu Kiều hỏi tiếp.

- Đừng nói với ta là Cấm Kỵ cảnh đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận