Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2921: Long Tước.

Lãnh Lan thấy ai?

Thanh niên áo lam kia.

Không phải hắn đã chết rồi sao?

Làm sao lại…

- Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội đó sao?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn thanh niên áo lam nói.

- Ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên áo lam lộ sát cơ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi cho rằng đứng sau lưng ngươi là cường giả Siêu Thoát cảnh sơ kỳ là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía Hoàng Trùng đang núp trong bóng tối nói.

- Giết hộ đạo giả của hắn đi.

Xoát!

Hoàng Trùng hoá thành một đạo tàn ảnh, chỉ trong khoảng khắc đã giết tới trước mặt hộ đạo giả của thanh niên áo lam kia.

Oanh một tiếng, sát cơ đáng sợ phóng ra mươi vạn dặm.

Một đôi kìm lớn của Hoàng Trùng vô tình mà cắt đứt tất cả.

Hộ đạo giả của thanh niên áo lam kia nhìn thấn Hoàng Trùng liền hiểu được mình không phải là đối thủ.

Lui!

Lúc này không lùi rất có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Tốc độ của hắn không hề chậm, nhưng ở trước mặt Hoàng Trùng lại không là gì cả.

Hai cánh tay của hắn bị kìm lớn của Hoàng Trùng cắt đứt.

Hít ngược một hơi khí lạnh, trong mắt hắn lộ ra thần sắc không thể tin tưởng được.

- Quá Khứ cảnh hậu kỳ.

Chỉ có nhân vật cấp bậc này mới có thể khiến minh hoàn toàn không có sức đánh trả.

Hoàng Trùng cười lạnh một tiếng rồi há miệng nuốt cánh tay của hắn vào trong bụng, tiếp đó tinh khí cuồn cuộn như nước thuỷ triều tràn vào tứ chi bách hải của hắn.

- Ngươi...

Hộ đạo giả của thanh niên áo lam giận dữ.

Cánh tay kia ẩn chứa không ít bản nguyên của hắn đấy.

Nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.

Ánh mắt thanh niên kia nhìn Diệp Hạo cũng thay đổi.

- Quá Khứ cảnh hậu kỳ?

Đúng lúc này một thiếu nữ thân mặc chiến giáp đỏ như lửa phủ xuống.

Nàng quét mắt toàn trường một cái nói.

- Xảy ra chuyện gì?

- Long Tước, Nhân tộc chúng ta không nên xuất hiện ở đây sao?

Hi Vọng nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt lạnh lùng nói.

- Yêu Đô chúng ta hoan nghên toàn bộ các tộc đàn đến, đương nhiên trong đó bao gồm cả Nhân tộc.

Long Tước nghiêm mặt nói.

- Nếu vậy vì sao công chúa Lam Lân Long nhất tộc lại đường hoàg ở cửa ăn Nhân tộc ta cơ chứ?

- Còn có chuyện này sao?

Long Tước không khỏi nhíu mày lại.

Thực lực của Nhân tộc yếu sao?

Rất mạnh!

Bằng không mà nói các tộc cũng sẽ không tranh nhau chèn ép Nhân tộc?

Thật sự là uy thế của Nhân tộc quá thịnh!

- Mà đứng sau lưng chuyện này chính là Ngân Viêm nhất tộc.

Hi Vọng chỉ vào thanh niên áo lam nói.

- Ngươi có chứng cứ sao?

Long Tước trầm ngâm một chút hỏi.

Ngân Viêm nhất tộc cũng không phải một tộc nhỏ yếu như Lam Lân Long tộc có thể so sánh.

- Đúng vậy, ngươi có chứng cứ sao?

Thanh niên áo lam, Ngân Đào cười lạnh nói.

Thừa nhận?

Chuyện này làm sao có thể thừa nhận?

- Bây giờ thả Nhân tộc trong tiểu thế giới ngươi ra đi.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Trong tiểu thế giới của ta không có Nhân tộc.

Ngân Đào làm bộ không liên quan đến mình.

- Chết cho ta.

Diệp Hạo chợt quát một tiếng.

Bàn tay của hắn giơ lên, một lực hấp thụ kinh khủng cưỡng ép hút Ngân Đào đến trước mặt hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

Ngân Đào không khỏi kinh hãi nói.

Diệp Hạo lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay vỗ về phía đầu của hắn, tiểu thế giới của hắn lập tức hiển hoá ở trước mặt mọi người.

Mọi người thấy ngàn vạn Nhân tộc đang làm tù nhân trong tiểu thế giới của hắn.

Bọn họ trải qua sinh hoạt ăn không no, sống không tốt.

Răng rắc!

Từng tia thiển địa xuất hiện phá vỡ thương khung, vô tình tru sát Ngân Viên nhất tộc trong tiểu thế giới của Ngân Đào.

Nhân tộc trong tiểu thế giới của Ngân Đào đều ngẩn ra.

Chuyện gì vậy?

Sinh linh Ngân Viêm nhất tộc tại sao bị đánh chết?

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một cỗ hấp lực cường đại đưa bọn hắn ra khỏi giam cầm của tiểu thế giới Ngân Đào.

- Từ giờ trở đi các ngươi tự do.

Diệp Hạo nhìn những Nhân tộc kia nghiêm mặt nói.

Những Nhân tộc kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Mà đúng lúc này Lãnh Lan vọt tới một đôi vợ chồng trong đám người đó.

- Phụ thân, mẫu thân.

Đôi vợ chồng kia nhìn thấy Lãnh Lan, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

Bọn họ ôm thật chặt Lãnh Lan, trong mắt tràn ngập nước mắt.

- Phụ thân, mẫu thân, là hai vị cao thủ Nhân tộc này đã cứu chúng ta.

Bình phục một hồi, Lãnh Lan chỉ vào Diệp Hạo và Hi Vọng nói.

Phụ mẫu Lãnh Lan đồng loạt hành lễ với Diệp Hạo và Hi Vọng.

Diệp Hạo khoát tay áo nói.

- Mọi người cùng là Nhân tộc, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Ngân Đào bên người.

- Ngươi muốn chết thế nào? Điểm thiên đăng thế nào?

- Ngươi dám?

Ngân Đào nhịn không được biến sắc.

- Trên đời này không có bao nhiêu chuyện là ta không dám.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, đồng thời một thần niệm cường đại trực tiếp xuyên qua tiểu thế giới của hắn.

Ngay khi tiểu thế giới của hắn bị phá vỡ, Ngân Đào cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh thần của hắn cũng trở nên yếu đi.

- Ngươi, không ngờ ngươi lại hủy tiểu thế giới của ta.

Tiểu thế giới chính là một trong những nơi phát ra năng lực quan trọng nhất của hắn.

Nhưng bây giờ lại bị Diệp Hạo hủy.

- Ngươi cho rằng ta chỉ hủy tiểu thế giới của ngươi thôi sao?

Khoé miệng Diệp Hạo lộ ra một nụ cười lạnh.

- Công tử, ta đã cho ngươi huỷ tiểu thế giới của Ngân Đào, ta cảm thấy như vậy đã rất nể mặt ngươi rồi.

Lúc này âm thanh của Long Tước vang lên trong tai hắn.

- Nếu ngươi muốn giết hắn, ta cũng không có cách nào giải thích với mọi người được.

- Không biết như vậy có đủ để ngươi giải thích với mọi người chưa?

Diệp Hạo vừa nói xong, mười nhánh quân đoàn với hơn một trăm vạn tướng sĩ khoác tinh thần áo giáp, cầm trong tay Vẫn Thiết trường mâu đi ra từ tiểu thế giới của hắn.

Con mắt Long Tước trừng thật lớn.

- Là tướng sĩ tinh nhuệ.

Những năm này Long Tước cũng coi như biết nhiều.

Ở trong trí nhớ của nàng chỉ có văn minh tứ cấp mới có được quân đoàn tinh nhuệ như vậy/

Chảng lẽ thiếu niên Nhân tộc trước mắt đến từ văn minh tứ cấp?

Long Tước yên lặng.

- Không biết lại tăng thêm Bổ Thiên giáo ta thì thế nào?

Lúc này Hi Vọng lãnh đạm nói.

Ánh mắt Long Tước loé lên một cái.

- Chuyện này Yêu Đô chúng ta không biết gì hết.

Long Tước sau khi bỏ lại những lời này liền xoay người rời khỏi.

Sắc mặt Ngân Đào trở nên khó coi.

- Long Tước, tại sao ngươi lại có thể như vậy?

- Lãnh Lan, hắn giao cho các ngươi, tra tấn thoải mái.

Diệp Hạo nhìn về phía Lãnh Lan nói khẽ.

- Công tử, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ khiến hắn không bao giờ quên.

Khi nói câu này, Lanh Lan nắm chặt nắm đấm lại.

Đợi đến khi Diệp Hạo đưa đám người Lãnh Lan vào trong tiểu thế giới của mình mới quay qua nhìn hộ đạo giả của Ngân Đào.

- Siêu Thoát cấp không thể tuỳ tiện động vào.

Hi Vọng truyền âm cho Diệp Hạo.

- Chẳng lẽ bỏ mặc hắn rời khỏi?

Diệp Hạo có chút không cam lòng nói.

- Đây là quy định mà các tộc đã quy định.

- Nhưng ta thấy Ngân Viêm nhất tộ không hề định tuân thủ.

- Ngươi có thể giáo huấn, nhưng không được đánh giết.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một trận, cuối cùng vẫn quyết định để cho hắn rời khỏi.

- Lần sau ngươi nếu lại thua ở trong tay ta, ta cũng sẽ không quan tâm mấy cái thứ gọi là quy củ đâu.

Diệp Hạo nhìn bóng lưng hộ đạo giả của Ngân Đào rời khỏi mà lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận