Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2599: Kiếp Đăng

Diệp Hạo há to miệng, không biết nên nói cái gì?

- Tinh tông chủ có tư cách đặt chân đến cảnh giới Đại năng.

Vô Thượng thê lương nói.

- Thật ra bàn về chất mà nói Tinh tông chủ cũng không kém hơn ta.

Diệp Hạo không khỏi thay đổi sắc mặt.

Trước đó chó con cũng đã suy đoán, nhưng Vô Thượng cũng đã chứng minh. Nói cách khác Thông Thiên tông ngoại trừ lão tổ thần bí ra còn có hai người tương lai có thể đặt chân đến hàng ngũ cấm kỵ. Thật quá nghịch thiên. Phải biết Viêm Hoàng tông ngoại trừ Diệp Hạo ra, cho dù là Diệp Thiên Thiên cũng không có năng lực đặt chân đến hàng ngũ cấm kỵ.

- Là do luân hồi kiêng kị dòng tộc các ngươi sao?

- Năm đó sư tôn ta đã đánh tới bờ sông ở luân luân.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nếu nói như vậy tông chủ Thông Thiên tông cũng là một cường giả cấm kỵ!

Cũng ngay lúc này Diệp Hạo rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thông Thiên tông là người đầu tiên được thứ nguy hiểm kia phủ xuống.

Hóa ra là bởi vì Thông Thiên tông mạnh kinh khủng!

- Lúc Kinh Hồn chuông phủ xuống Thông Thiên tông vì sao sư tôn của ngươi không xuất thủ?

- Sư tôn ta bị một nhân vật mạnh mẽ ở luân hồi cuốn lấy.

Vô Thượng đỏ hồng mắt nói.

- Vậy giờ sư tôn ngươi ở đâu?

- Vẫy đang giằng co.

Nói đến đây Vô Thượng vung tay lên thu toàn bộ những thi thể gần đó vào trong tiểu thế giới của mình. Đợi đến khi Vô Thượng đã cất đi toàn bộ những thi thể của đệ tử Thông Thiên tông xong mới nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp huynh, những thi thể còn lại giao cho ngươi.

- Ta sẽ giúp bọn họ nhập thổ vi an.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Vô Thượng chắp tay với Diệp Hạo rồi không nói một lời rời khỏi.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền điều tập năm nhánh quân đoàn tiến hành xử lý. Số lượng tu sĩ Nhân tộc chết ở nơi này lên đến hàng ngàn vạn, nhưng tu vi những tướng sĩ này đều cực kỳ cao, hiệu suất của bọn hắn không là người bình thường có thể so được.

Thông Thiên tông tàn lụi làm kinh hãi đến toàn bộ Thần vực. Ai cũng không ngờ được một tông môn hùng mạnh như vậy lại chịu không được một đòn của Kinh Hồn chuông.

- Luân hồi xuất thủ.

- Đến cùng sâu trong luân hồi có cái gì?

- Sâu trong luân hồi có đại khủng bố.

- Vì sao ta cảm thấy sau này Thần vực sẽ xảy ra chấn động?

- Ta cũng có loại cảm giác này.

Chuyện đầu tiên sau khi Diệp Hạo trở về Viêm Hoàng tông chính là trấn an tướng sĩ trong tông môn, nói cho bọn hắn chuyện Kinh Hồn chuông đã kết thúc nên không cần lo lắng nữa. Chỉ là khiến hắn không ngờ rằng vào đêm hôm đó phía trên Thần vực xuất hiện một ngọn đèn cổ. Ngọn đèn cổ chiếu xuống hàng vạn tia sáng, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

- Kiếp đăng.

- Sau Kiếp đăng cũng xuất hiện vậy?

- Nghe nói một khi Kiếp đăng xuất hiện sẽ có đại kiếp thiên cổ giáng lâm.

- Một lần này sẽ không phải lan đến gần toàn bộ Thần vực đấy chứ?

- Không phải không có khả năng này.

Viêm Hoàng tông!

Chó con nghiêm túc nhìn ngọn đèn cổ kia nói.

- Không ngờ cách nhiều năm như vậy Kiếp đăng cũng xuất hiện.

- Lần trước Kiếp đăng xuất hiện đã tạo ra kiếp nạn gì?

Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Thần vực xuất hiện một quyển thiên thư, cường giả cấm kỵ vì thế mà ra tay đánh nhau, thiếu chút nữa đã đán nát Thần vực.

Chó con nói xong ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ.

- Trận chiến kia ta cũng tham gia, nhưng cuối cùng quyển kia thiên thư kia vẫn bị vị kia chiếm được.

- Vị kia?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ thoải mái.

Chó con thế nhưng là cường giả cấm kỵ.

Nhưng nó lại rất sùng bái vị kia. Bởi vậy có thể tưởng tượng được vị kia mạnh đến cỡ nào.

- Ngươi cảm thấy lần này sẽ xuất hiện kiếp nạn gì?

Diệp Hạo nghĩ một lát hỏi.

- Không biết.

Chó con lắc đầu.

Nhưng trên mặt chó con vẫn tràn đầy bất an. Tu vi hiện giờ của nó còn lâu mới có thể khôi phục được như trước. Nếu khôi phục được đạo hạnh kiếp trước cũng sẽ không bất an như vậy.

Yên lặng thật lâu chó con mở miệng nói.

- Ta mang ngươi đi một nơi.

- Chỗ nào?

- Nơi chôn giấu pháp bảo cấm kỵ của ta.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Không ngờ ngươi cũng có pháp bảo cấm kỵ?

- Ngươi đang nói nhảm đấy à?

- Nhưng ngươi tìm về pháp bảo cấm kỵ thì sẽ có ích sao?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Pháp bảo cấm kỵ cũng không phải là đối thủ của cường giả cấm kỵ.

- Ai nói với ngươi rằng pháp bảo cấm kỵ không phải là đối thủ của cường giả cấm kỵ vậy?

Nghe vậy chó con hừ lạnh nói.

- Nói cho ngươi biết, pháp bảo cấm kỵ của ta có lưu lại đạo ấn của vị kia đấy.

- Ta thật sự rất muốn biết cuối cùng thì ngươi có quan hệ gì với vị kia vậy?

Diệp Hạo nghi hoặc nói.

- Ngươi cũng đừng hỏi.

Chó con dời chủ đề.

- Vậy đi thôi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ cũng không tiếp tục hỏi lại.

Thiên địa sắp loạn, Diệp Hạo cũng cảm thấy bất an vô cùng. Nếu pháp bảo cấm kỵ của chó con có thể chống lại cường giả cấm kỵ, trong lòng Diệp Hạo cũng an tâm hơn một chút. Diệp Hạo dựa theo đường đi chó con chỉ đi vào sâu trong thương khung.

- Ngươi chôn pháp bảo của mình ở đâu vậy?

Diệp Hạo không khỏi hỏi.

- Trong một hành tinh không có sự sống.

Chó con lời ít mà ý nhiều nói.

Diệp Hạo đành phải tiếp tục tiến lên.

Lấy tu vi của kim thân Diệp Hạo cũng phải hao phí thời gian một tháng mới đi đến hành tinh mà chó con nói. Phải biết tu vi kim thân của Diệp Hạo đã đạt đến Thần Hoàng cảnh đỉnh phong đấy.

- Ở nơi nào?

Diệp Hạo nhìn bốn phía một lượt hỏi.

Khắp hành tinh này đều là những gò đất mấp mô, sinh linh bình thường căn bản không có cách nào sinh tồn ở đây. Nghe vậy chó con đi ra khỏi thức hải của Diệp Hạo, nó nhìn bốn phía một hồi tiếc nuối nói.

- Nơi đã từng là tư nguyên tinh, không ngời lại thành bộ dáng này.

- Đây là một tư nguyên tinh?

- Đúng vậy.

Chó con ứng tiếng nói.

- Viên này tư nguyên tinh thừa thãi lam kim, năm đó hàng vạn thợ mỏ tới đây khai thác, đáng tiếc.

Diệp Hạo đang định hỏi bỗng một tia kim quang sáng chói chui khỏi mặt đất bay tới phía chó con.

- Đây là...?

Diệp Hạo cũng phải rợn cả tóc gáy.

Thật sự tia kim quang này ẩn chứa chấn động quá mức kinh khủng. Diệp Hạo cảm thấy dù là cờ chiến của Ma Tôn hay Phá Đạo tán của Khinh La cũng không thể sánh nổi. Đợi đến khi tia kim quang này vọt tới trước mặt chó con, Diệp Hạo mới phát hiện đó mà một Kim Cương quyển.

- Lão bằng hữu, đã lâu không gặp.

Chó con nhìn Kim Cương quyển, tràn đầy tưởng nhớ.

- Ta biết ngươi sẽ xuất hiện.

Kim Cương quyển phát ra một tia chấn động, tựa hồ rất kích động.

- Bây giờ chúng ta có giết tới luân hồi luôn không?

Ngay sau đó Kim Cương quyển nói.

- Tu vi của ta bây giờ còn chưa khôi phục.

Chó con lắc đầu nói.

- Vậy ta chờ ngươi.

Kim Cương quyển nói xong rồi đeo vào cổ của chó con.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức nhìn chằm chằm vào.

- Tiểu tử, con mắt của ngươi khiến ta rất khó chịu.

Chó con âm trầm nói.

- Ờ thì, ta chẳng qua cảm thấy nó xuất hiện ở trên cổ ngươi có phù hợp hay không?

- Tại sao lại không phù hợp?

- Sao ta cảm giác nó giống xích chó vậy?

Bịch một tiếng Diệp Hạo bị chó con đạp văng xa vàn trăm mắt, tiếp lấy một móng vuốt của chó con liền giẫm trên ngực Diệp Hạo.

- Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội để nói.

- Ta cảm thấy cái này giống xích... Không, Kim Cương quyển đeo ở trên người ngươi càng tăng thêm khí chất cao lớn uy mãnh của ngươi, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng tinh tế.

Diệp Hạo nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận