Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3242: Khô Lâu Tổ Chức

- Cha, lời cữu cữu nói là sự thật sao?

Sở Thiến Thiến không khỏi nhìn về phía Sở Giang Hà.

- Nói thật cũng không biết Diệp công tử kia đến cùng thì có thể luyện chế ra cực phẩm Minh Nguyệt đan hay không?

Sở Giang Hà trầm mặc một mới chậm rãi nói.

- Nhưng chính Giang công tử cũng đã nói, nếu nói ai có thể luyện chế ra Minh Nguyệt đan, như vậy trừ hắn ra không còn ai khác.

Sở Thiến Thiến trợn tròn mắt.

Lúc này nàng mới nhận ra mình đã bỏ qua cơ duyên gì.

- Cữu cữu, ngươi có phương thức liên lạc của Diệp công tử không? Bây giờ ta lập tức đi xin lỗi hắn!

Sở Thiến Thiến nắm lấy cánh tay Gia Đức Khang nói gấp.

- Không có.

Gia Đức Khang khổ sở nói.

- Lần đầu tiên ta mời Diệp công tử đến, cha ngươi xem thường hắn; lần thứ hai ta mời Diệp công tử đến, ngươi lại xem thường hắn, ta chỉ có thể nói trách không được hai người các ngươi là cha con, có lẽ đây chính là số mạng của ngươi.

Nói xong câu đó, Gia Đức Khang phất tay áo bỏ đi.

Hắn không muốn quản nữa.

Lần thứ hai để mời Diệp Hạo đến, hắn đã phải bớt tận hai mươi phần trăm.

Tương đương với việc hắn đã tổn thất mấy trăm vạn hoàng thạch.

Nhưng ai có thể ngờ Sở Thiến Thiến lại một lần nữa nói ra lời khiêu khích Diệp Hạo.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Gia Đức Khang cũng cảm thấy mình sẽ bỏ đi.

Hắn không trách Diệp Hạo.

Một chút cũng không trách.

Chỉ có thể nói Sở Thiến Thiến không nắm bắt được vận may này.

Lại nói Diệp Hạo.

Sau khi Diệp Hạo rời khỏi phủ thành chủ, hắn cũng định rời khỏi nơi này nhưng lại bị Giang Tự Lưu gọi lại.

- Diệp công tử.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn Giang Tự Lưu nói.

- Diệp công tử, Đệ Thất vực sắp tổ chức đại hội luyện đan ở Đan thành, không biết Diệp công tử có hứng thú hay không?

- Đại hội luyện đan?

Ngay sau đó Diệp Hạo lắc đầu.

- Không hứng thú.

- Diệp công tử, phần thưởng lần này rất phong phú.

Giang Tự Lưu vừa cười vừa nói.

- Người đứng thứ nhất có thể nhận được Hồn Thư đấy.

- Hồn Thư?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ta cảm thấy tờ Hồn Thư có lẽ không phải là thật.

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

- Hồn Thư là thứ mà nay cả Chúa Tể cũng phải đỏ cả mắt.

Giang Tự Lưu nhẹ nhàng nói.

- Nghe đồn bên trong Hồn Thư có khắc truyền thừa chí cao vô thượng, ngươi cảm thấy loạt vật này có thể xuất hiện ở Đệ Thất vực sao?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động.

Xem ra Hồn Thư giống Thiên Thư.

- Đại hội luyện đan tổ chức khi nào?

- Nửa tháng sau.

- Dẫn đường.

- Được rồi.

Giang Tự Lưu vui mừng nói.

Giang Tự Lưu vung tay lên, giữa không trung xuất hiện một chiếc chiến hạm màu đen.

Diệp Hạo liếc mắt liền nhìn ra chiếc chiến hạm là chiến hạm Quá Khứ cảnh sơ kỳ, chỉ là kỹ thuật chế tạo lại không thể nào so được với hắn.

- Diệp công tử, ngươi hứng thú với chiếc chiến hạm này?

Giang Tự Lưu nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo nên cho rằng Diệp Hạo muốn.

- Vậy thì cho ngươi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Kỹ thuật chế tạo chiếc chiến hạm này quá kém.

- Quá kém?

Giang Tự Lưu hoang mang nói.

- Diệp công tử, chiếc chiến hạm này là do tự tay Chung Thiết Tử chế tạo đấy.

- Chung Thiết Tử? Chưa từng nghe qua.

- Chung Thiết Tử là đệ nhất luyện khí sư thế hệ trẻ.

Khi Giang Tự Lưu nói đến đây đột nhiên nhận ra một chuyện.

- Diệp công tử, ngươi không phải là người của Đệ Thất vực?

- Không phải.

- Khó trách.

Ánh mắt Giang Tự Lưu lộ ra vẻ thoải mái.

Chỉ cần là tu sĩ Đệ Thất vực, làm sao có thể không biết Chung Thiết Tử chứ?

- Có phải ngươi đã đắc tội với người nào không?

Diệp Hạo bỗng nhiên hỏi.

Giang Tự Lưu không hiểu hỏi.

- Diệp công tử nói như vậy là có ý gì?

- Phía sau cúng ta có một cái đuôi

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Giang Tự Lưu lặng lẽ dò xét, nhưng lại không hề phát hiện được cái gì.

- Đối phương am hiểu Ẩn Nấp chi thuật, ngươi không phát hiện ra cũng rất bình thường.

Diệp Hạo nói xong, hắn điểm một chỉ về phía sau lưng.

Phốc!

Kiếm chỉ đâm xuyên qua hư không, sau một khắc một bóng người lảo đảo rơi xuống từ trong bóng tối.

Thân ảnh kia mang trường bào màu đỏ rực, trước ngực vẽ một ký hiệu đầu lâu.

Ánh mắt hắn nhìn Diệp Hạo tràn đầy dữ tợn.

- Ngươi dám ra tay với ta?

- Khô Lâu tổ chức.

Nhìn thấy thân ảnh đó, ánh mắt Giang Tự Lưu lộ ra vẻ bất an.

Nhìn xem đạo kia thân ảnh Giang Tự Lưu ánh mắt lộ ra vẻ bất an.

- Khô Lâu tổ chức thế nào?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Khô Lâu tổ chức là tổ chức sát thủ lớn nhất Đệ Thất vực.

- Một tổ chức sát thủ thì có gì phải sợ hãi?

Diệp Hạo không thèm quan tâm nói.

- Đừng nói với ta sau lưng ngươi không có chỗ dựa?

- Trăm năm trước Khô Lâu tổ chức không có gì phải sợ, thế nhưng những năm gần đây Khô Lâu tổ chức từ tối thành sáng, bọn chúng công khai thành lập các chi nhánh ở các đại thành thị, tiếp nhận đơn đặt hàng ở toàn bộ Đệ Thất vực.

Giang Tự Lưu trầm giọng nói.

- Các đại thế lực đã từng ba lần liên thủ tiêu diệt Khô Lâu tổ chức, nhưng kết quả sau cùng đều bị Khô Lâu tổ chức đả thương nặng, và giờ Khô Lâu tổ chức đã trở thành thế lực đệ nhất thiên hạ.

- Nhưng đơn hàng là ngươi, Khô Lâu tổ chức cũng sẽ không nhận bậy.

- Nếu là trước đó mà nói thì sẽ không, nhưng bây giờ lại không thể chắc chắn được.

- Vì sao?

- Lần này Đan thành tổ chức đại hội luyện đan có hai mục đích, mục đích đầu tiên là vì giao lưu cùng phát triển, mục đích thứ hai chính là vì liên minh.

- Khó trách.

- Giang Tự Lưu, nếu ngươi chấp nhận quy thuận Khô Lâu tổ chức, thiếu các chủ chúng ta sẽ cho ngươi một chức vị không tệ, nhưng nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, đến lúc đó chúng ta sẽ lột da tróc thịt gia tộc ngươi.

- Điều kiện tiên quyết là Khô Lâu tổ chức các ngươi có thể làm được.

Giang Tự Lưu nói xong, trong tay liền xuất hiện môt ngọn lửa.

Khi Giang Tự Lưu ném ngọn lửa này về phía tên sát thủ kia, ngọn lửa liền hoá thành một biển lửa.

Chỉ sau vài hơi thở đã đốt sát thủ kia đến mức ngay cả một chút vụn cũng không còn.

- Ta phải thông báo cho đan sư đến Đan thành.

Ngay sau đó Giang Tự Lưu lấy ra một tấm lệnh bài rồi viết chuyện bị áp sát vào.

- Hi vọng sẽ không chết quá nhiều người.

Giang Tự Lưu lo lắng nói.

- Sức chiến đấu của Đan sư vốn không được tốt, dựa vào các gì mà đan sư các ngươi khẳng định có thể đối phó được với Khô Lâu tổ chứ?

Ngay sau đó Diệp Hạo nghĩ đến một chuyện.

- Kỳ thật các đại thế lực sở dĩ không phải là đối thủ của Khô Lâu tổ chức chủ yếu là bởi vì rất nhiều cao thủ đều bị trúng độc.

Giang Tự Lưu nhìn Diệp Hạo nói.

- Trúng độc?

- Không sai, Khô Lâu tổ chức hạ độc cao thủ của các đại thế lực.

Giang Tự Lưu cười khổ nói.

- Sở Thiến Thiến sở dĩ trúng độc có lẽ cũng là công lao của Khô Lâu tổ chức.

- Các ngươi muốn giải độc cho cao thủ các đại thế lực?

- Nói đúng hơn thì trưởng bối của chúng ta sẽ giải độc cho cao thủ các đại thế lực, chúng ta chỉ phụ trách giải độc cho thế hệ trẻ thôi.

- Nếu nói như vậy, hiện giờ Đan thành rất không an toàn.

- Bây giờ Đan thành vẫn còn là một chốn cực lạc, không có Khô Lâu tổ chức.

- Ngươi chắc rằng không có chứ?

Diệp Hạo cười như không cười hỏi.

- Chuyện này . . . ?

Giang Tự Lưu cũng không dám đánh cược.

Trên đường tiến về Đan thành, Giang Tự Lưu cũng hỏi một vài vấn đề về đan đạo với Diệp Hạo, khiến Giang Tự Lưu không ngờ rằng dù mình ném ra vấn đề có độ khó thế nào, Diệp Hạo luôn có thể lập tức cho hắn đáp án dễ hiểu nhất.

Loại cảm giác này giống như Diệp Hạo đã trở thành thánh sư đan đạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận