Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1402: Một gian tửu quán

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

Nghe vậy, trung niên què chân nhếch miệng nói:

- Phòng này không mở cho người ngoài.

- Không mở cho người ngoài

Đại hán râu quai nón rút Loan Đao bên hông ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, một mặt dữ tợn nhìn trung niên quát:

- Ta không nghe rõ.

Trung niên què đi đến bên bàn của đại hán kia, một tay đặt lên bàn tay kia vuốt nhẹ loan đao:

- Chuôi loan đao này dùng Lưu Sa Kim luyện thành nhỉ?

- Chuôi loan đao này của ta dùng thượng đẳng Lưu Sa Kim luyện ra.

Đại hán râu quai nón kiêu căng đáp:

- Tốn ba ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Ba ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch?

Nghe vậy, trung niên khẽ lắc đầu.

- Chuôi loan đao này của ngươi dùng Lưu Sa Kim bình thường, xét về giá trị một ngàn Tiên Thạch cũng không tới.

Đại hán râu quai nón đang muốn quát lớn lại nghe được một tiếng răng rắc.

Giống như thứ gì vỡ vụn.

Vừa nói xong, hắn thấy một màn làm cho người hoảng sợ.

Loan đao mà hắn hao phí trọng kim mua xuất hiện từng đạo vết rạn, mà khi vết rạn nhiều tới trình độ nhất định ầm một tiếng vỡ vụn.

Nhìn một bàn toàn mảnh vụn của loan đao, tay chân đại hán lạnh buốt, nhìn trung niên què run rẩy không ngừng.

- Không cẩn thận sờ nát rồi.

Què chân trung niên cười nói:

- Hay để ta bồi thường?

- Không cần —— không cần.

Đại hán râu quai nón nào dám đòi bồi thường nữa.

Hắn biết rõ muốn đánh nát loan đao của mình không có tu vi Kim Tiên ngủ Chuyển trở lên thì không thể, mà có thể không tốn chút sức nào đánh nát không phải Kim Tiên Bảy bát Chuyển căn bản làm không được.

Mà Kim Tiên cửu Chuyển có tư cách đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh.

Đại hán râu quai nón cũng không ngờ ông chủ một quán rượu nho nhỏ lại là cao thủ.

- Vậy nói chuyện ngươi nên như thế nào bồi thường ta đi?

Trung niên chỉ cái bàn rách rưới nói:

- Cái bàn này của ta một trăm Trung Phẩm Tiên Thạch không quá phận chứ?

Không quá phận?

Rất quá đáng luôn đó.

Cái bàn này chỉ là một cái bàn bình thường, một viên Hạ Phẩm Tiên Thạch có thể mua hàng ngàn hàng vạn cái rồi?

Nhưng đại hán râu quai nón lại gật đầu.

- Không quá phận.

- Ngươi tới đây lớn tiếng ảnh hưởng tới khách nhân của ta, ba trăm Trung Phẩm Tiên Thạch, không quá phận chứ?

- Không quá phận.

Trong lòng trung niên râu quai nón đang rỉ máu a, nhưng hắn chỉ dám phối hợp không dám nói một câu.

- Ngươi làm ảnh hưởng đến vị khách nhân tôn quý này, năm trăm Trung Phẩm Tiên Thạch, không quá phận chứ?

Ông chủ chỉ Hoa Tự Liên nói.

- Không quá phận.

Đại hán râu quai nón nói xong, trong mắt lộ vẻ cầu xin.

Những năm nay, hắn cũng cất hơn một ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Lần này hay rồi.

Đi hơn phân nửa.

- Lấy ra chín trăm Tiên Thạch, trả tiền bữa cơm này rồi cút đi.

Trung niên thản nhiên quát.

Đại hán râu quai nón như được đại xá, lấy ra chín trăm Tiên Thạch rồi lại để xuống mười hai khối Tiên Thạch, lúc này mới cuống quít rời đi.

- Tiểu Thư.

Trung niên què đi tới bên cạnh Hoa Tự Liên cung kính hành lễ.

Hoa Tự Liên nhìn bộ dáng trung niên, than nhẹ.

- Theo ta hồi phủ đi.

Trung niên lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy cuộc sống này rất tốt.

Nhìn trung niên kiên định, Hoa Tự Liên muốn nói cái gì, cuối cùng lắc đầu.

- Đi phòng khách.

Trung niên khập khiễng dẫn đường phía trước.

Mở cửa phòng ra, Diệp Hạo giật mình.

Bởi vì phòng khách này trang trí quá mức xa hoa, xa hoa và quán rựu cũ nát không hợp nhau.

- Bảo đầu bếp làm các món ngon nhất của quán mang lên.

Hoa Tự Liên nhẹ giọng nói.

- Ngài đợi một lát.

Trung niên nói rồi khom người rời đi.

Đợi chân trung niên rời khỏi, Hoa Tự Liên nói.

- Hắn là Thạch Nguyên, thống lĩnh thị vệ của ta.

- Tại sao lại rơi xuống bộ dáng như vậy?

Diệp Hạo hỏi.

- Có một lần ta ra ngoài du ngoạn bị trên trăm tên sát thủ ám sát.

Hoa Tự Liên nói xong, trong mắt lộ một chút đau đớn:

- Mười một thị vệ vì bảo vệ ta toàn đã chết hết, Thạch Nguyên thống lĩnh vận dụng Cấm Thuật mới bảo vệ ta được, nhưng sau trận chiến kia tu vi của hắn liên tục giảm xuống, nhục thân ngày càng bị tổn thương.

Những năm nay ta vì Thạch Nguyên tìm không ít Đan Sư, nhưng không có người có thể giải quyết vấn đề của hắn.

- Trăm năm trước, hắn rời khỏi phủ công chúa đi tới con đường này mở một quán rựu.

Diệp Hạo nghe vậy, cũng hiểu tiền căn hậu quả.

Cấm Thuật cũng chia nhiều loại.

Giống Thải Kỳ Lân nắm giữ Cấm Thuật di chứng không rõ ràng như Thạch Nguyên.

Còn nữa, cũng không bài trừ lúc trước Thạch Nguyên liên tiếp vận dụng Cấm Thuật.

- Ta chỗ này có một viên Bổ Khuyết Đan.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, Thạch Nguyên đẩy cửa đi đến, trong tay của hắn đang bưng một cái khay, trên khay có ba đĩa rau trộn.

- Bổ Khuyết Đan?

Sắc mặt Hoa Tự Liên biến hóa:

- Ta nghe nói Bổ Khuyết Đan chỉ có Thập Phẩm Tôn Cấp Đan Sư mới có thể luyện chế.

- Ừm.

- Mà muốn hữu hiệu chỉ có nhất phẩm Bổ Khuyết Đan!

Hoa Tự Liên nói ra những lời này hô hấp trở nên dồn dập lên.

- Trong tay của ta là một viên Bổ Khuyết Đan Cực Phẩm.

Diệp Hạo lạnh nhạt đáp.

Hoa Tự Liên nhận lấy, thần niệm quét qua vội nói:

- Thạch Nguyên, thương thế của ngươi có thể phục hồi như cũ?

- Cái gì?

Thạch Nguyên khẽ giật mình, cười khổ:

- Tiểu Thư, những năm này ta sớm nhận mệnh rồi.

- Thạch Nguyên, ngươi biết vị trước mặt ngươi là ai không?

Hoa Tự Liên nghe Thạch Nguyên nói như vậy, biết hắn không tin Cực Phẩm Bổ Khuyết Đan trong tay mình.

Lúc này, Thạch Nguyên mới cẩn thận dò xét Diệp Hạo.

Vừa nhìn, sắc mặt Thạch Nguyên thay đổi.

- Chẳng lẽ vị này là Yêu Nghiệt Cửu Trọng Thiên - Diệp Hạo Diệp Công Tử?

Thạch Nguyên kinh ngạc dò hỏi.

- Đã ngươi biết vị này là Cửu Trọng Thiên Diệp Hạo Diệp Công Tử, như vậy ngươi cũng biết Diệp Công Tử là Thập Nhị Phẩm Tôn Cấp Đan Sư chứ.

Hoa Tự Liên cười nói.

Ánh mắt Thạch Nguyên lập tức chuyển qua bình ngọc trong tay Hoa Tự Liên.

Hắn ý thức được Tiên Đan trong bình ngọc có thể làm cho hắn khỏi hẳn.

- Ăn vào đi.

Hoa Tự Liên đứng lên đưa bình ngọc cho Thạch Nguyên.

Thạch Nguyên đưa hai tay run rẩy nhận lấy bình ngọc.

Sau khi đổ Tiên Đan ra, nhìn thấy trên nó có hoa văn thần bí.

Cực Phẩm Tiên Đan!

Đây là tiêu chí Cực Phẩm Tiên Đan.

Thạch Nguyên nghi ngờ thấp thỏm rồi nuốt viên Tiên Đan vào.

Vừa nuốt vào, Linh Lực trong cơ thể hắn hóa thành nước thủy triều cuồn cuộn, cỗ Linh Lực này giống như ngựa hoang mất cương cuồng vọt trong cơ thể hắn. Cùng lúc đó, Thạch Nguyên cảm giác được bản nguyên lực của mình đang nhanh chóng khôi phục.

Một khắc đồng hồ sau, Thạch Nguyên chú ý thấy viên Tiên Đan trong cơ thể không còn phóng thích dược lực, nhưng vẫn còn ở đó, chỉ nhỏ đi ba phần tư.

- Bổ sung bản nguyên phải từ từ tiến hành.

Diệp Hạo nhìn Thạch Nguyên nói:

- Trong một tháng, viên Tiên Đan này sẽ giúp ngươi khôi phục bản nguyên.

- Đa tạ Diệp Công Tử.

Thạch Nguyên hướng Diệp Hạo làm một đại lễ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận