Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2284: Kêu Gọi Triệu Tổ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Rất nhiều tu sĩ đi tới nơi này rồi cũng không thể đi tiếp được.

Hơn phân nửa là bởi vì thân thể đã đến giới hạn.

Nhưng bây giờ có U Tuyền Tủy có lẽ có thể đi xa thêm một chút.

Bởi vậy loại tài nguyên như U Tuyền Thủy ở ngoại giới có thể bán với giá trên trời.

Nhưng Diệp Hạo lại không vừa lòng.

Diệp Hạo cảm thấy tòa cung điện này không thể nào chỉ có từng đấy tài nguyên.

Diệp Hạo cẩn thận kiểm tra một hồi rất nhanh hắn liền phát hiện ra mánh khóe.

Diệp Hạo phát hiện ở đây còn ẩn giấu một cơ quan.

Diệp Hạo mở ra cơ quan thì dọc theo một cầu thang đi xuống.

Cầu thang đi xuống lòng đất.

Lần này Diệp Hạo đi hết một khắc đồng hồ.

Khi đi tới điểm cuối, Diệp Hạo thấy được một quan tài được tạo từ thủy tinh.

Phía dưới quan tài là Minh Tuyền Tủy đang sôi sùng sục.

- Minh Tuyền Tủy Hợp Thần cấp?

Diệp Hạo giật mình hô.

Minh Tuyền Tủy Hợp Thần cấp quá trân quý.

Diệp Hạo căn bản chưa từng nghe qua.

Nhưng chủ nhân quan tài này lại dùng Minh Tuyền Tủy Hợp Thần cấp để tẩm bổ bản thân.

Cái này xa xỉ cỡ nào.

Chờ chút.

Vật liệu làm quan tài hình như là Thiên Tinh trong truyền thuyết?

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi đi tới bên cạnh quan tài.

Kiểm tra cẩn thận Diệp Hạo phát hiện quan tài này thật do Thiên Tinh chế tạo thành.

Thiên Tinh thế nhưng là vật liệu chế tạo pháp bảo Vương cấp.

Dù một khối cúng có giá trị liên thành!

Diệp Hạo trợn mắt hốc mồm đồng thời lại nghĩ tới điều gì đó.

Không đúng!

Vị này đã dùng Thiên Tinh chế tạo quan tài, vậy làm sao biết dùng Minh Tuyền Tủy Hợp Thần cấp tẩm bổ bản thân?

Nghĩ như vậy Diệp Hạo nhìn về phía quan tài, lúc này mới phát hiện trong quan tài là U Tuyền Thủ màu xanh biếc.

- Vậy thì đúng rồi nha. Nếu không phải Minh Tuyền Thủy Vương cấp thì sao xứng với thân phận vị này đây?

Diệp Hạo nghĩ như vậy bỗng nhiên thấy được đôi chân dài trắng như tuyết.

- Cái này?

Diệp Hạo nghĩ tới một khả năng.

Ánh mắt hắn theo hướng theo đôi chân dài nhìn lên trên.

Nhìn một chút Diệp Hạo không ngừng nuốt nước bọt.

Dù Diệp Hạo đã gặp qua rất nhiều nữ tử tuyệt sắc, nhưng khi nhìn thấy thân thể cô gái này, hắn vẫn có một loại cảm giác khô miệng khô lưỡi.

Chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.

Hoàn mỹ.

Lúc nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ này Diệp Hạo càng có một loại cảm giác hít thở không thông.

Thiếu nữ đẹp kinh tâm động phách.

Chẳng qua khi thấy chỗ mi tâm của thiếu nữ chằng chịt vết thương hắn cũng có chút phẫn nộ kì lạ.

Một nữ tử xinh đẹp như vậy ai có thể nhẫn xuống tay?

Xương gò má của thiếu nữ bị dập nát, luân đài bị trọng thương.

Đây là tổn thương trí mạng a.

- Hương tiêu ngọc vẫn.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Chưa chắc.

Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

Lông tơ toàn thân Diệp Hạo lập tức nổ tung.

Khi Diệp Hạo đang muốn chạy trốn thiếu nữ kia bỗng nhiên mở ra hai mắt.

Hai mắt nàng không có một chút cảm giác sắc màu.

Phảng phất vạn vật Thiên Địa cũng giống như chó cỏ.

Sau một khắc nắp quan tài mở ra, hai bàn tay kéo Diệp Hạo vào.

Diệp Hạo ngay cả giãy dụa cũng làm không được.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nắp quan tài khép lại.

- Đại tỷ.

Trong lòng Diệp Hạo có chút run rẩy.

- Ta không hề mạo phạm ngươi nha.

- Thân thể của ta bị ngươi xem mấy lần, ngươi còn nói không mạo phạm ta?

Lúc này thân thể cô gái lơ lửng phía trên Diệp Hạo, ánh mắt nàng nhìn Diệp Hạo sát ý ngập trời.

- Đây là ngoài ý muốn.

Diệp Hạo lập tức nói, không dám nhìn ánh mắt của cô gái này.

- Ngươi phải biết danh tiết liên quan đến sinh tử.

Nữ tử kia chậm rãi nói.

- Tiền bối muốn ta làm gì?

Diệp Hạo nhắm mắt nói.

- Cưới ta.

Diệp Hạo có một loại cảm giác hoáng mang.

- Đại tỷ, ngươi đừng có giỡn được không?

Ngươi đã chết rồi!

- Không cưới sẽ chết.

Nữ tử kia nói xong móng tay lập tức dài ra, tiếp lấy móng tay trượt xuống cổ Diệp Hạo.

Diệp Hạo không khỏi rùng mình một cái.

- Ta làm sao cưới được?

- Ngươi chỉ cần đáp ứng cưới ta là được.

Khuôn mặt nữ tử kia không hề thay đổi nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo trầm mặc lại.

Chuyện này quá quỷ dị.

- Ngươi tên là gì?

Diệp Hạo dời chủ đề.

- Cho ngươi thời gian lượt lần hô hấp để quyết định.

Nữ tử kia lạnh lùng nói.

- Triệu Tổ.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Nữ tử kia cau mày nói.

- Triệu Tổ, Triệu Tổ.

Diệp Hạo la lớn.

Lúc này Diệp Hạo chỉ có thể xin giúp đỡ của Triệu Tổ.

Bởi vì Vương Thương Sinh đã từng nói với Diệp Hạo khi gọi tên của cường giả Thần Hoàng thì đối phương sẽ có cảm ứng.

Diệp Hạo cảm thấy người mạnh nhất mà mình biết chính là Triệu Tổ.

Nữ tử kia kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Vì sao lại gọi cái tên này?

Mới vừa nói đến đây nữ tử thì cảm ứng được cái gì đó.

Nàng nhìn theo phương hướng chỗ sâu trong Minh Giới quát lớn.

- Ai?

- Hậu bối ta coi trọng, ngươi cũng dám ra tay?

Chỗ sâu Minh Giới, một đạo như kinh lôi nổ vang, tiếp đó một đạo kiếm quang xuyên qua giới hạn thời không chém tới quan tài chế tạo từ Thiên Tinh.

Hai con mắt nữ tử toát ra thần mang sắc bén.

Thần mang phá không hung hăng đụng vào kiếm quang.

Tiếng nổ kinh thiên khiến Minh Thổ nơi đây thiếu chút nữa bị xé rách.

- Thần Hoàng?

Nử tử giật mình.

- Nếu không muốn chết thì thả hắn ra.

Từ chỗ sâu trong Minh Giới truyền đến thanh âm quát lớn của Triệu Tổ.

Hung mang trong mắt nữ tử này lấp lóe, bất quá cuối cùng cũng nói ra.

- Ta sẽ thả hắn rời đi.

Lúc này nử tử nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi đi đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút lấy ra một cái hộp ngọc rót Minh Tuyền Tủy vào.

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Nhiều Minh Tuyền Tủy vậy ngươi cũng dùng không hết.

- Ngươi.

Nữ tử kia tức giận khiến bộ ngực cũng chập trùng.

Diệp Hạo không khỏi nhìn ngốc.

Nữ tử đang định quát lớn bỗng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

- Ngươi thực sự không nguyện ý cưới ta sao?

Nữ tử kia nói xong mị nhãn như tơ mềm nhũn nói ra.

Thanh minh trong mắt Diệp Hạo lập tức biến mất.

- Ngươi muốn chết sao?

Đúng lúc này thanh âm Triệu Tổ nổ vang giữa không trung.

- Ta bây giờ thật sự không tiện từ chỗ sâu Minh Giới chạy tới, nhưng không có nghĩ ta không thể đến đây.

Diệp Hạo bỗng nhiên bừng tỉnh.

Ngay sau ánh mắt hắn nhìn cô gái kia cũng trở nên băng lạnh.

- Tiền bối làm vậy có phải quá đáng với ta?

- Ta chỉ muốn ngươi suy tính một chút ý kiến của ta.

Nữ tử kia trầm giọng nói.

- Cưới ta đối với ngươi không hề có bất gì chỗ xấu gì.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo nói xong đứng lên, tiếp đó thả người nhảy ra khỏi quan tài.

- Ta không hề hứng thú với ngươi.

- Ta chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận.

Nữ tử kia mới vừa nói tới đây đã thầy Diệp Hạo cất nắp quan tài đi.

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Vừa rồi ngươi dọa ta, ngươi phải cho ta một chút đền bù tổn thất chứ?

Quẳng xuống câu này Diệp Hạo xoay người chạy.

Nữ tử kia nhìn theo bóng lưng Diệp Hạo ánh mắt lộ ra từng đạo sát ý dữ tợn.

Bất quá cuối cùng nàng vẫn vung tay đóng lại cửa vào bậc thang.

- Tiểu tử, ngươi chờ ta.

Chạy ra khỏi tòa cung điện kia trong tai Diệp Hạo vang lên thanh âm của Triệu Tổ.

- Tiểu tử, ngươi được, ngay cả Thần Hoàng ngươi cũng dám đắc tội.

- Thần Hoàng?

Diệp Hạo sợ hết hồn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận