Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2892: Con Rể

Phù Đồ rất muốn biết bây giờ Thiên Đạo đang làm cái quái gì?

Lúc này mà ngươi cò đi trốn, chẳng lẽ muốn chết hết sao?

- Không phải ta không giúp ngươi, mà là ta không thể.

Đúng lúc này một thanh âm bất đắc dĩ vang lên ở giữa thiên địa.

- Cái gì?

Phù Đồ giật mình.

- Thực lực của vị kia rất cao, dù chúng ta có liên thủ, cũng không làm được chuyện gì.

Thiên Đạo của Vạn Yêu vực bất đắc dĩ nói.

Trong tình huống này vẫn không nên đi kích thích kim thân thì hơn.

Nếu không kích thích kim thân, có lẽ sẽ có một chút hi vọng sống, nếu không toàn bộ Vạn Yêu vực đều có thể bị liên luỵ theo.

Mà lúc này, lão hồ ở bên ngoài Vạn Yêu vực cũng bị doạ đến run rẩy.

Thiên Đạo của Vạn Yêu vực nói gì?

Nó nói dù liên thủ cũng không phải là đối thủ của kim thân?

Điều...điều này sao có thể?

Chẳng lẽ kim thân kim thân đã đi rất xa ở Siêu Thoát cảnh sao?

Giờ khắc này bị sợ đến run rẩy đâu mỗi mình lão hồ?

Phù Đồ cũng bị hoảng sợ đến mức không nói nên lời.

Theo thực lực của Phù Đồ tăng lên tới Siêu Thoát cảnh, thực lực của Thiên Đạo cũng thuận nước đẩy thuyền mà tăng lên tới Siêu Thoát cảnh.

Nhưng bây giờ Thiên Đạo lại nói bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của kim thân?

Điều này nói rõ cái gì?

Hắn làm sao có thể không biết?

Mà đúng lúc này kim thân thu hồi bàn tay.

Chuyện gì vậy?

Phù Đồ hoang mang.

Nhưng sau một khắc hắn liền thấy kim thân dùng một cước giẫm đạp lên hắn.

Kình lực kinh khủng khiến toàn bộ Vạn Yêu vực cũng phải rơi vào tình trạng huỷ diệt.

Vô số sinh linh ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa cất đã hồn phi phách tán.

- Không thể.

Phù Đồ hét lớn.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn phát ra được thanh âm nào nữa, bởi vì một cước kia đã giẫm nát cánh tay hắn.

Cánh tay hắn lập tức bị bẻ gãy, máu tươi tràn ra như suối.

Bên trong cổ họng hắn cũng đầy ứ máu tươi, trên ớt gân xanh nổi lên giống như những con giun.

Phù Đồ hiểu lần này có lẽ phải bỏ mạng, thật sự là do chênh lệch giữa song phương quá lớn.

Nhưng ngay lúc này cặp chân kia lại thu về.

Phù Đồ lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo.

- Phù Đồ, nể tình trước kia ngươi không dùng vũ lực đè ép ta, ta không giết ngươi.

Diệp Hạo nhìn Phù Đồ lãnh đạm nói.

Phù Đồ cười khổ không thôi.

Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ được một Thần Hoàng khoan dung tha mạng.

Nếu như là lúc trước hắn sẽ cảm thấy đây là nó mơ giữa ban ngày.

Nhưng bây giờ lại chân chân thực thực hết sức.

- Sau khi Luân Hồi xuyên qua ba ngàn văn minh, Địa Phủ cũng hiện thân.

Diệp Hạo thong thả nói.

- Địa Phủ hiện thân?

Phù Đồ có chút không hiểu nói ra.

Địa Phủ không mạnh đến vậy.

- Địa Phủ mà ngươi biết chỉ mà một góc của ngọn núi băng mà thôi.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Lúc ở Nguyệt tộc ta đã gặp được một thủ hộ giả của Địa Phủ, tu vi của hắn đã đến Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

- Quá Khứ cảnh đỉnh phong?

Phù Đồ hoảng sợ nói.

- Qúa khứ ta không biết ngươi đã hồi sinh cho bao nhiêu người, những tu sĩ đã kích hoạt ấn ký tử vong đều là đối tượng của Địa Phủ.

Sau khi bỏ lại những lời này, hắn lại nhìn về phía kim thân.

- Chúng ta đi thôi.

Kim thân gật đầu một cái rồi xé rách không gian mang theo Diệp Hạo cùng lão hồ rời đi.

Phù Đồ đứng tại chỗ rơi vào trầm tư.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu một trung niên đi tới bên người Phù Đồ.

- Tộc trưởng, lúc này không phải nên suy nghĩ đến việc phục sinh các tu sĩ bị bỏ mạng của Vạn Yêu vực sao?

Lúc này Phù Đồ mới tỉnh cơn mơ.

Phù Đồ chỉ có thể phục sinh tu sĩ chết trong vòng một giờ.

Vượt qua thời gian này, hắn cũng bó tay.

- Ta sẽ bắt đầu ngay.

Phù Đồ nói xong liền vận dụng sinh mệnh pháp tắc cưỡng ép phục sinh tu sĩ Vạn Yêu vực đã chết.

Khi từng tu sĩ được phục sinh, hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói của Diệp Hạo trước khi rời đi.

Địa Phủ sẽ nhằm vào những tu sĩ được phục sinh.

Phù Đồ mơ hồ nhận ra điều Diệp Hạo nói là sự thật.

Nhưng nếu là thật, vậy Phù Tinh phải làm sao đây?

Năm đó vì để rèn luyện Phù Tinh, hắn đã đưa Phù Tinh vào tuỵet địa, ở trong đó Phù Tinh chết không dưới mười lần.

. . .

Về tới Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo cười híp mắt nhìn lão hồ nói.

- Ngươi nói xem lần này ta nên làm gì với ngươi đây?

- Diệp tông chủ.

Lão hồ đã không còn nghênh ngang như lúc ban đầu nữa.

Hắn sợ.

Diệp Hạo thật sự quá đáng sợ.

Ai có thể ngờ bên cạnh hắn lại có một hộ đạo giả mạnh mẽ như vậy chứ?

Dù Thiên Thai trưởng thành cũng chưa chắc đã là đối thủ của kim thân.

- Nể mặt Thời Gian Chi Chủ, ta vẫn sẽ cho ngươi một cơ hội.

Khiến lão hồ không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Tạ Diệp tông chủ, đa tạ Diệp tông chủ, đa tạ Diệp tông chủ.

Lão hồ vội vàng nói.

- Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Lời nói tiếp theo của Diệp Hạo khiến nụ cười trên mặt lão hồ lập tức cừng lại.

- Ngươi không ngây thơ tưởng rằng ta sẽ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này như vậy đấy chứ?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Không dám.

Lão hồ khiêm tốn nói.

- Ở sơn môn Viêm Hoàng tông lá rụng rất nhiều, về sau ngươi ra quét sơn môn Viêm Hoàng tông đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Về phần kỳ hạn sao?...ba ngàn năm.

Lão hồ chấn động toàn thân.

- Diệp công tử ...?

Lão hồ dù gì cũng là cường giả Cấm Kỵ cảnh đấy.

Bây giờ Diệp Hạo lại kêu hắn đi quét sơn môn?

Đây rõ ràng là nhục nhã.

- Ngươi thật sự cảm thấy ta đang nhục nhã ngươi?

Diệp Hạo hỏi ngược lại lão hồ.

Lão hồ khẽ giật mình.

Chẳng lẽ không đúng sao?

- Thiên Địa lại chuẩn bị rung chuyển, ngươi cho rằng đến lúc đó Thiên Đạo tông có thể che chở cho ngươi sao?

Bối Đế cười lạnh nói.

- Để ngươi quét sơn môn Viêm Hoàng tông, cũng mang ý nghĩa bảo hộ ngươi chu toàn, không ngờ ngươi còn chả thèm cảm kích.

Lão hồ chấn động trong lòng.

- Thiên Địa rung chuyển mà ngươi nói…

- Rất nhanh ngươi sẽ biết.

Bối Đế lãnh đạm nói ra.

Lão hồ trầm ngâm một hồi rồi cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Từ hôm nay trở đi ta sẽ bắt đầu quét sơn môn Viêm Hoàng tông.

Diệp Hạo nhìn lão hồ một cái rồi mang theo Bối Đế, Mạt Lỵ đến sơn môn.

- Bái kiến Tông chủ.

Tu sĩ giữ sơn môn khi nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt lập tức kích động hô.

Diệp Hạo khẽ gật đầu về phía bọn họ.

Không qua bao lâu, từ xa Diệp Hạo đã nhìn thấy đám nữ nhân Đường Phiên Phiên, Hạo Nguyệt, Khinh La.

Trên mặt đám nữ Đường Phiên Phiên đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệp Hạo.

Đường Phiên Phiên bước nhanh về phía trước, bàn tay của Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy nhớ nhung.

Trong rất nhiều nữ nhân, người có thể gọi thẳng tên Diệp Hạo chỉ có Đường Phiên Phiên.

Diệp Hạo đưa tay ôm Đường Phiên Phiên vào trong ngực, tham lam ngửi hương thơm trên tóc nàng.

Vẫn là mùi vị quen thuộc đó.

Thật lâu sau Diệp Hạo mới nhìn về phía Hạo Nguyệt.

- Hạo Nguyệt.

- Phu quân. H

ạo Nguyệt như yến non về rừng núp vào trong ngực Diệp Hạo.

Đợi đến khi Diệp Hạo ôm đám nữ nhân Khinh La xong mới kinh ngạc nhìn về một thanh niên cách đó không xa.

Vì sao Diệp Hạo lại để ý thanh niên này?

Bởi vì thanh niên kia nắm tay Diệp Thiên Thiên.

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Diệp Hạo, thanh niên kia lộ ra vẻ khẩn trương.

- Thiên Thiên, không giới thiệu một chút?

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Trên mặt Diệp Thiên Thiên tràn ngập ngăn nhó.

- Cha, đây là con rể của ngươi, Hạo Dương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận