Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3047: Chiến Đế Cương.

- Nói năng cẩn thận? Thật cái gì cơ?

Diệp Hạo không thèm quan tâm nói.

- Ta biết đứng sau lưng Thanh các của các ngươi là Đế Cương, nhưng hôm nay ta tới đây chính là vì khiêu chiến Đế Cương.

- Tinh Hà công tử, ngươi cho rằng phía sau lưng Thanh các chỉ là Đế Cương thôi sao?

Thanh Trúc lạnh lùng nói.

- Bối cảnh của Thanh các còn hơn cả ngươi tưởng tượng nữa,

- Ta lại muốn xem xem bối cảnh của Thanh các sâu bao nhiêu?

Lúc này tiểu đạo sĩ cười lạnh nói.

- Có bản lĩnh thì gọi người đứng sau lưng các ngươi ra đây.

Tiểu đạo sĩ rất cường thế.

Trong lời nói còn không thèm để Thanh các ở trong mắt.

- Ngộ Đạo, Thanh các không phải nơi mà ngươi có thể giương oai.

Lúc này một thân ảnh mặc long bào hắc sắc xé rách không gian xuất hiện ở nơi này.

Ngay khi thân ảnh đó hiện thân, toàn bộ thiên địa đều như ngừng vận chuyển.

Hắn chính là người duy nhất trong Thiên Địa;

Hắn chính là tín ngưỡng của Thiên Địa;

Hắn chính là chúa tể của Thiên Địa.

Không cần giới thiệu, đám người đều biết thân phận của người này.

Đế Cương!

Đứng thứ hai trên Thiên Bảng, Đế Cương.

Tiểu đạo sĩ ngưng trọng nhìn Đế Cương nói.

- Đế Cương, năm đó ta bại một chiêu trong tay ngươi, bây giờ ta đến đây để đòi nợ.

Đế Cương lắc đầu nói.

- Ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

- Đế Cương, ngươi đang hạ nhục ta sao?

Tiểu đạo sĩ trợn mắt nói.

- Hạ nhục? Ngộ Đạo, chỉ sợ ngươi không biết mười năm này ta đã tăng lên bao nhiêu đâu.

Đế Cương lãnh đạm nói.

Tiểu đạo sĩ còn đang định nói, ánh mắt của Đế Cương đã rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Nghe nói ngươi vẫn luôn tìm ta.

- Rốt cục ngươi cũng xuất hiện.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Cho dù Đế Cương lấy loại phương thức ra sân cực kỳ rung động, nhưng Diệp Hạo vẫn không thèm để Đế Cương ở trong mắt,

Những năm này Đế Cương cảm thấy hắn tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ những năm này Diệp Hạo lại trì trệ không tiến sao?

Những năm này Diệp Hạo ngoại trừ nắm trong tay truyền thừa chí cao vô thượng của Tử Phủ ra, hắn còn dung nhập rất nhiều đại đạo vào trong đại đạo của mình.

Bởi vậy cho dù bây giờ Diệp Hạo đã hao tổn hai phần ba chiến lực, Diệp Hạo vẫn cảm thấy hắn có thể dễ dàng trấn áp Đế Cương.

- Ngươi cho rằng ta phòng thủ mà không chiến?

Đế Cương nghe được lời nói của Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đây chính là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe.

Đế Cương cười to nói.

Oanh!

Đúng lúc này hai con mắt Diệp Hạo loé lên ánh mắt kinh khủng.

Ánh mắt giống như nắng gắt, còn hơn cả lửa bừng dữ dội.

Trong nháy mắt đã quét sạch toàn bộ thiên địa.

Phía trước Đế Cương lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ, thế nhưng tầng bảo hộ này chỉ kiên trì được trong nháy mắt.

Sắc mặt Đế Cương lập tức thay đổi.

Mắt thấy ánh mắt chuẩn bị rơi vào trên người hắn, một hư ảnh thần long hắc sắc liền xuất hiện ở xung quanh hắn.

A!

Thần long kêu thảm, lập tức tàn lụi.

Nhưng dù sao hư ảnh thần long này xuất hiện cũng giúp Đế Cương tranh thủ được một chút thời gian.

Hắn luân động nắm đánh tới ánh mắt của Diệp Hạo.

Răng rắc!

Ánh mắt Diệp Hạo rốt cục bị oanh nát, thế nhưng Đế Cương lại liên tiếp lùi lại mấy bước.

Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Tu sĩ trong sân thấy một màn như vậy toàn bộ mọi người đều chấn động.

Cho tới bây giờ bọn họ đều không nghi ngờ Diệp Hạo có thực lực tranh bá cùng với Đế Cương, nhưng bọn họ lại không ngờ Diệp Hạo lại cường đại đến mức độ này.

Chỉ một ánh mắt mà thôi đã có thể bức lui Đế Cương.

Nếu không tự mình chứng kiến, ai sẽ tin tưởng chứ?

- Hỏa Nhãn kim tinh.

- Hỏa Nhãn kim tinh không có năng lực như thế.

- Đây không phải đơn giả là Hỏa Nhãn kim tinh? Tinh Hà công tử đã sáp nhập các loại mâu thuật khác vào.

- Hỏa Nhãn kim tinh chính là mâu thuật đứng đầu thiên địa, còn có loại mâu thuật nào có thể giúp Hoả Nhãn kim tinh tăng lên cứ?

- Ta cũng muốn biết a.

- Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ đến việc bản thân pháp lực của Tinh Hà công tử cũng đã trên cơ Đế Cương?

- Đúng vậy, thần thông mạnh hơn nữa cũng phải xem do ai thi triển.

Đế Cương nghe mọi người thảo luận sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Chẳng lẽ mình không bằng Diệp Hạo?

Làm sao có thể?

- Tinh Hà, đánh lén thì có gì tài ba chứ?

Đế Cương cười lạnh nói.

- Đánh lén?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cảm thấy vừa rồi ta thực sự đánh lén?

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Đế Cương nhìn Diệp Hạo nói.

- Cũng được, ta cho ngươi thời gian khôi phục.

Diệp Hạo hài hước nói.

- Đợi đến lúc ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, ngươi và ta chiến một trận.

Đế Cương hừ lạnh một tiếng nói.

- Không cần khôi phục, bây giờ ta có thể chiến với ngươi.

- Ngươi vẫn nên khôi phục lại một chút thì hơn, miễn cho chút ngươi ngươi thua lại tìm lý do.

Đế Cương yên lặng một chút cuối cùng vẫn yên lặng khôi phục.

Ước chừng đi qua nửa canh giờ sau Đế Cương chỉ vào không trung.

- Chúng ta đến thương khung chiến.

- Được.

Hai người đồng thời đằng không bay lên.

Thế nhưng đám người lại phát hiện thân pháp của Đế Cương tựa hồ yếu hơn Diệp Hạo một bậc.

Bởi vì Đế Cương vẫn luôn ở sau lưng Diệp Hạo.

Thanh Trúc thấy một màn như vậy, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

- Chẳng lẽ công tử không phải là đối thủ?

Sâu trong thương khung.

Diệp Hạo lẳng lặng nhìn Đế Cương sắc mặt âm trầm.

- Tốc độ không đại biểu được tất cả, ngươi vẫn nên có lòng tin với mình.

- Tinh Hà, ngươi cho rằng Công Tâm chi thuật sẽ ảnh hưởng được ta sao?

Đế Cương lạnh lùng nói.

- Đối phó ngươi, ngươi cảm thấy ta cần vận dụng Công Tâm chi thuật?

Diệp Hạo bật cười lớn nói.

- Hi vọng đợi chút nữa ngươi còn có thể nói như vậy.

Đế Cương nói đến đây năng lượng trong cơ thể tản ra như sóng lớn, loại năng lượng này khiến đám cười giả Cấm Kỵ theo dõi ở phía xa cũng phải biến sắc.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động cũng kích phát năng lượng trong cơ thể ra.

Tựa như chín dải ngân hà rủ xuống.

Dồi dào đến kinh thiên động địa.

Hai thuộc tính năng lượng hoàn toàn khác biệt, nhưng đám người phát hiện năng lượng bên phía Diệp Hạo lại nhiều hơn một chút.

- Giết.

Trường kiếm trong tay Đế Cương chém ra một chiêu.

Trùng trùng điệp điệp năng lượng lập tức vọt tới Diệp Hạo.

Đế Cương bên kia vừa động, Diệp Hạo bên này cũng động.

Hai cỗ năng lượng giống như sao hỏa đụng phải trái đất hung hăng đụng vào nhau.

Sóng xung kích kinh khủng khiến đám tu sĩ vây xem cũng phải lùi lại.

Đây là va chạm nguyên thủy nhất.

So đấu thần lực.

Dần dần sắc mặt Đế Cương rất khó coi.

Hắn cho rằng năng lượng của Diệp Hạo không tinh thuần như hắn, nhưng khi va chạm hắn mới phát hiện mình không bằng Diệp Hạo.

- Nhìn ta trấn áp ngươi thế nào đi.

Đế Cương nói xong, toàn bộ pháp lực còn dư lại ở giữa không trung hoá thành một bàn tay vàng óng.

Bàn tay này không phải là bàn tay bình thường, phía trên chứa chằng chịt các phù văn thần bí.

Phù văn lấp lóe, nội uẩn áo nghĩa.

Diệp Hạo thấy một màn như vậy pháp lực của hắn ở giữa không trung cũng hội tụ thành một ngón tay.

Ngón tay này, ngang qua kim cổ.

Thông thiên thần chỉ!

Chính là thần thông công kích mà Lục Đạo chúa tể đã truyền thụ cho Diệp Hạo.

- Thần thông của Lục Đạo chúa tể?

Đại Diễn cũng nhận ra.

- Vị này căn bản không quan tâm đến Thanh các, thì ra hắn còn có bối cảnh này.

Tiểu đạo sĩ trầm giọng nói.

Thần thông của Lục Đạo chúa tể, không phải ai cũng có tư cách tu hành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận