Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2846: Thân Phận Bại Lộ

Bờ môi Diệp Hạo biến thành màu đen, ngay cả mặt hắn cũng đều biến thành màu đen, và cả cơ thể cũng không ngoại lệ.

Vừa nhìn liền biết trúng độc.

Hơn nữa độc cũng đã lan rộng.

Lúc hỏi câu này, Diệp Hạo không ngừng vận chuyển Bảo Mệnh Huyền Pháp, cùng lúc đó còn lấy ra một viên giải độc đan để ăn vào.

Nhan Kiều nhìn thấy hành động của Diệp Hạo, nhẹ nhàng nói.

- Không cần lãng phí sức lực làm gì, độc trong cơ thể ngươi là Ám Dạ độc.

- Ám Dạ độc?

Toàn thân Diệp Hạo run lên.

- Là loại độc ứng phó với cường giả Cấm Kỵ?

- Đúng vậy, là độ ứng phó với cường giả Cấm Kỵ, cho nên ngươi không cần vùng vẫy đâu.

Nhan Kiều gật đầu nói.

- Vì sao?

- Bởi vì ngươi có thể cứu nhi tử của ta.

Ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy khó tin.

- Ngươi…?

- Ách nạn lực lượng trên người con trai ta vẫn đang tăng lên, chỉ có lấy tạo hoá trên người ngươi mới có thể an toàn.

Nhan Kiều nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

- Cho nên ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với nguiow.

- Ám Dạ độc ngươi lấy từ đâu?

- Một lần ngẫu nhiên lấy được.

- Nếu như ta đoán không sai, là Thiên Đạo đưa cho ngươi đúng không?

Diệp Hạo nói xong, trên mặt Nhan Kiều tràn ngập kinh hoảng.

- Vừa rồi ta còn đang hiếu kỳ vì sao Tất Khô Diệp lại cứu ngươi, hoá ra Tất Khô Diệp được lệnh từ Thiên Đạo mới ra tay.

Diệp Hạo rốt cục cũng hiểu vì sao trước đó hư ảnh không xuất thủ.

Là do hắn đã xem thấu mọi chuyện.

- Vì nhi tử của ngươi, ngươi liền liên thủ với Thiên Đạo để nhằm vào ta?

Nhìn Diệp Hạo thảng thắn nói ra, Nhan Kiều có chút hoảng.

- Ngươi…?

- Ngươi đoán không sai, ta không sao.

Diệp Hạo nói xong, thân ảnh nhanh chóng bể nát, tiếp đó thân ảnh Diệp Hạo đi ra khỏi không gian thứ nguyên.

- Ngươi…ngươi đã biết từ lâu?

Nhan Kiều tái mét nói.

- Nhan Kiều, ta tự nhận không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi.

- Thật xin lỗi, nhi tử là toàn bộ của ta.

Nhan Kiều nói xong, hai đầu gối quỹ xuống trước mặt Diệp Hạo

Diệp Hạo rất muốn dùng một bàn tay chụp chết Nhan Kiều, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.

- Ta cảm thấy mình như một tên hề, vị hôn thê Tất Xuân ác độc tàn nhẫn, mà ngươi thân là hồng nhan ktri kỷ, nhưng lại rắp tâm hại người.

Diệp Hạo vuốt đầu, khổ sở nói.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Nhan Kiều rơi lệ đầy mặt nói.

- Nhan Kiều, vĩnh biệt.

Diệp Hạo nhìn Nhan Kiều thật sâu một cái rồi quay người rời khỏi tiểu thế giới của Nhan Kiều.

Không gian thứ nguyên.

Hư ảnh nhìn Diệp Hạo nói.

- Kỳ thật Nhan Kiều vẫn có một chút tình cảm đối với ngươi.

- Ngươi đang giễu cợt ta sao?

- Chuyện nhan Kièu muốn giao bản thân cho ngươi, ta cảm thấy nàng thật tâm thật ý đấy/

- Vì muốn bù đắp lỗi lầm sao?

- Nếu không thì sao đây?

Hư ảnh nói đến đây lại nói tiếp.

- Đúng rồi, ngươi chuẩn bị ứng phó với Thiên Đạo Minh vực thế nào?

- Bản tôn của ngươi có thể đánh chết được hắn không?

- Có thể.

Hư ảnh gật đầu. nói.

- Thiên Đạo của Minh vực cũng không quá mạnh, nhưng nếu Thiên Đạo Minh vực chết, đông đảo sinh linh ở Minh vực…

Lời tiếp theo hắn không nói, nhưng hàm ý lại cực kỳ rõ ràng.

- Thôi được rồi.

Diệp Hạo nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

- Ngươi bắt tên vô địch cảnh của Viêm Ma tộc tới đây.

Hư ảnh vung tay lên liền khống chế lôi một lão gia đang mai phục ở trong bóng tối ra.

Lão giả kia mời mịt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Ngươi là ai?

- Luyện hoá hắn cùng với toàn bộ sinh sinh trong thiểu thế giới của hắn thành bản nguyên đi.

Diệp Hạo lãnh đạm nios.

- Tiền về Nguyệt tộc, dù sao cũng phải có quà ra mắt chứ.

- Cá nhân ta cảm thấy Nguyệt tộc có lẽ không thiếu những thứ này.

Hư ảnh suy nghĩ một chút rồi nói.

Phải biét Nguyệt tộc có vài Siêu Thoát cảnh.

Có lẽ kim thân cũng không phải là đối thủ của người mạnh nhất Nguỵệt tộc.

- Vậy giữ lại để Viêm Hoàng tông gia tăng nội tình.

- Ngươi vui vẻ là được.

Sau đó Diệp Hạo và hư ảnh lặng yên không một tiếng dộng rời khỏi Minh vực.

Khi Diệp Hạo rời khỏi không bao lâu, Nhan Kiều thất hồn lạc phách đi ra khỏi tiểu thế giới, khi nàng nhìn nhìn thấy Tất Xuân đang tung hoành giết quân lính Dạ Ma tộc, không biết vì sao nàng lại thốt lên.

- Tất Xuân, ngươi còn nhớ vị hôn phu Diệp Hạo của ngươi không?

Tất Xuân vung tay lên giết chết bốn tướng sĩ Dạ Ma tộc phía trước.

Nàng lạnh lùng nhìn Nhan Kiều nói.

- Ngươi có ý gì?

- Ngay vừa rồi hắn đã đi, rời khỏi Minh vực.

- Chẳng lẽ…?

Tất Xuân tựa hồ nghĩ tới một người.

- Hắn đến Minh vực để khảo sát ngươi, kết quả ngươi không thông qua khảo nghiệm của hắn.

Sắc mặt Tất Xuân lập tức thay đối.

- Ngươi nói láo.

Nhưng lúc này Tất Xuân không thể không tin tưởng được.

- Ta có nói dối hay không, tươi lai ngươi tự đi kiểm chứng là được.

Nhan Kiều nói đến đây cũng không còn hào hứng nữa.

- Tất Xuân, tương lai nếu ngươi gặp lại Diệp Hạo, nhờ ngươi nói với hắn. ta đã từng thật sự rất thích hắn.

Tất Xuân trầm mặc không nói.

Kỳ thật trước đó Tất Xuân cũng đã có suy nghĩ này.

Nhưng lại bị nàng nhanh chóng gạt bỏ.

Nghĩ một lát, Tất Xuân vội vàng rời khỏi chiến trường, nàng thông qua truyền tống trận của Tất gia để đến Đan vực.

Sau khi đến Đan vực, Tất Xuân liền đi thẳng tới Đan gia.

Ở Đan gia, Tất Xuân gặp Đan Linh.

- Có chuyện gì?

Đan Linh có chút bất mãn nói.

Vừa rồi nàng đang ngộ đạo đấy.

Lúc này Đan Linh cũng không còn là tỷ muội thân thiết với Tất Xuân như trước.

- Diệp Hao có tới Đan vực không.

- Không có.

Đan Linh mờ mịt nói.

- Chẳng lẽ Diệp Hạo đi Minh vực?

- Vài ngày trước Minh vực xuất hiện một nhân vật thần bí được gọi là Diệp công tử, mà bên người vị đó còn có một cao thủ Siêu Thoát cấp.

Tất Xuân nghiêm túc nói.

- Siêu Thoát cảnh?

Nói đến đây, Đan Linh đột nhiên nhớ đến trước đó Đan vực cũng xuất hiện một cường giả Siêu Thoát cấp.

- Ngươi kể toàn bộ mọi chuyện ngươi biết ra xem.

Đam Linh ngưng trọng nói.

Tất Xuân nghĩ một hồi rồi nói hết mọi chuyện mình biết ra.

- Nếu nói như vậy, trước đó DIệp Hạo đã tới Đan vực?

Đan Linh nói đến đây liền bước tới một nơi.

- Ngươi đi đâu?

Tất Xuân hô lớn.

- Đan Đạo học viện.

Đan Linh trả lời một câu.

- Đan Đạo học viện?

Tất Xuân lẩm bẩm cái tên này một lần, ngay sau đó ánh mắt liền sáng lên.

Đan Đạo học việc là nơi có Siêu Thoát cảnh Đan Tổ toạ trấn.

Đan Tổ sẽ không biết Diệp Hạo đến đây sao?

Đan Linh không thấy Đan Tổ, nhưng lại gặp được đệ tử của Đan Tổ.

Tống Vũ.

Vị này cũng chính là phó viện trưởng Đan Đạo học viện.

- Viện trưởng, ta muốn biết đệ tử thần bí lúc trức của Đan Đạo học việc có phải là Diệp Hạo không?

- Không sai.

Tống Vũ gật đầu một cái.

Đan Linh lảo đảo mấy bước, khắp khuôn mặt tràn ngpaja vẻ hối tiếc.

- Đáng ra ta nên nghĩ tới từ đầu, người có thiên phú Đan Đạo kinh diễm như vậy, trừ hắn ra thì còn có ai?

Cũng không biết qua bao lâu, Đan Linh ngẩng đầu nhìn Tống Vũ nói.

- Viện trưởng, ta không hiểu vì sao Diệp Hạo rời đi không một lời từ biệt như vậy?

- Chuyện này thì phải hỏi ngươi.

Tống Vũ lãnh đạm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận