Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1437: Nể mặt ta một lần

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Liệt Vân Thú tại sao e ngại Hỏa Hồ này như thế?

Coi như tu vi không bằng cũng không đến mức này chứ.

Chỉ có một loại khả năng.

Huyết Mạch của Hỏa Hồ này vượt xa Liệt Vân Thú, Huyết Mạch áp chế khiến cho nó không dám lỗ mãng.

Ba!

Cửu Chuyển Linh Lung Thú hướng về đầu Long Thành Nghiệp vỗ một cái, Long Thành Nghiệp mê muội một hồi, đợi đến khi khôi phục một chút ý thức thì mới phát hiện đầu mình đầy máu tươi.

- Ngươi dám khi nhục ta?

Long Thành Nghiệp nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy hận ý.

- Giết hắn?

Không ai ngờ Diệp Hạo lại nói câu nói này.

Tiểu Thất không chút do dự mà giơ lên móng vuốt vỗ tới đầu Long Thành Nghiệp, mà lần này đã không còn hời hợt, mà nặng nề đập xuống!

Trong móng vuốt ẩn chứa uy năng làm Tu Sĩ toàn trường biến sắc.

- Đừng.

- Diệp Đạo Sư, tuyệt đối không thể!

- Diệp Đạo Sư, giết Long Thành Nghiệp sẽ tạo thành đại họa.

Đám Đạo Sư đều bị dọa sợ, không ai nghĩ Diệp Hạo thật muốn giết Long Thành Nghiệp.

Mắt thấy Long Thành Nghiệp sắp chết dưới móng vuốt của Tiểu Thất, Liệt Vân Thú cách đó không xa lóe lên một tia kiên quyết, sau một khắc nó xé rách không gian xuất hiện bên người Long Thành Nghiệp, nó đỏ mắt hướng về Tiểu Thất cắn xé.

Trong mắt Tiểu Thất lộ ra một tia phẫn nộ.

Trong mắt nó, Liệt Vân Thú bất quá là một giun dế, mà hiện tại giun dế này lại xuất thủ với mình.

Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

- Cút.

Móng vuốt Tiểu Thất cải biến phương hướng, trên đó nở rộ lực lượng kinh khủng xé rách đầu của Liệt Vân Thú.

Máu tươi chảy ngang.

Khi móng vuốt đập vào, người Liệt Vân Thú xuất hiện lít nha lít nhít vết rạn, tiếp đó hóa thành mưa máu đầy trời.

Không có chút sức hoàn thủ!

- Tới phiên ngươi.

Tiểu Thất âm trầm mà nhìn Long Thành Nghiệp.

Long Thành Nghiệp ngăn không được mà run rẩy.

Vừa mới hắn còn cảm thấy Diệp Hạo đang hư trương thanh thế, bất quá bây giờ hắn đã tin tưởng.

Diệp Hạo thật sự muốn giết hắn!

Hắn làm sao dám?

Hắn sao có thể?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng Học Viện trừng phạt?

Khi móng vuốt của Tiểu Thất sắp đánh Long Thành Nghiệp thành mảnh vỡ, không gian bốn phía Long Thành Nghiệp giống như tấm gương vỡ vụn, tiếp đó một đạo thân ảnh xuất hiện kéo hắn vào trong không gian.

Trong mắt Tiểu Thất lúc này toát ra sát cơ lăng lệ.

Khi Tiểu Thất định phá nhập không gian truy sát đã bị Diệp Hạo ngăn trở.

- Tiểu Thất, trở về.

Tiểu Thất chần chờ một chút vẫn hóa thành một vệt sáng xuất hiện bên người Diệp Hạo.

- Sát tính của các hạ không khỏi quá nặng đi?

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, một nữ tử da trắng mỹ mạo xuất hiện đối diện Diệp Hạo.

Như Tiên Tử trong tranh, như giữa Trăng thiền quyên.

Thiếu nữ mặc một bộ áo trắng, ngữ khí bình tĩnh mà nói.

Diệp Hạo nhìn thấy thiếu nữ này đã biết rõ nàng là ai.

Mộ Dung Tinh.

Thái Huyền Học Viện đệ nhất nhân, cũng là đệ nhất mỹ nữ của Thái Huyền Học Viện.

- Việc này không quan hệ với cô.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Nghe vậy trong mắt Mộ Dung Tinh lộ ra một chút kinh ngạc.

Nàng rất rõ ràng tướng mạo của bản thân mình.

Bất luận nam tử nào nhìn thấy lần đầu tiên dù không thất hồn lạc phách, nhưng cũng không có thần tình lạnh nhạt như Diệp Hạo.

Cái này không có đạo lý.

Bất quá nàng cũng là người phi thường.

- Thân làm người của Học Viện thì có lý do quản sự việc xảy ra trong Học Viện.

- Công Tử.

Tiểu Thất nhìn Mộ Dung Tinh kích động.

Diệp Hạo đè Tiểu Thất lại.

- Ngươi không phải đối thủ của nàng.

Nghe vậy trong mắt Tiểu Thất lộ ra vẻ khó tin.

- Làm sao có thể?

- Việc hôm nay ngươi nhất định phải quản?

Diệp Hạo không có trả lời Tiểu Thất, mà là bình tĩnh hỏi lại Mộ Dung Tinh.

Mộ Dung Tinh gật đầu.

- Vậy dẫn hắn đi đi.

Diệp Hạo thật sâu nhìn Mộ Dung Tinh một cái.

- Mộ Dung học tỷ, tỷ cứ như vậy buông tha hắn?

Long Thành Nghiệp có chút không hiểu hỏi.

Hắn không hiểu một Mộ Dung Tinh luôn luôn mở rộng chính nghĩa vì sao làm qua loa như thế?

- Nếu không thì sao?

- Hắn giết Chiến Sủng của ta?

- Chẳng lẽ không phải vì ngươi quá phách lối?

Mộ Dung Tinh trầm mặt lại.

- Vừa mới ta cũng đã hỏi sự tình xảy ra, ta ngược lại muốn biết người nào cho ngươi quyền lợi nhục nhã Đạo Sư của Học Viện?

Sắc mặt Long Thành Nghiệp không khỏi thay đổi.

- Đợi chút nữa ta sẽ hỏi Đạo Sư của người một chút, hắn giảng dạy Đệ Tử như thế sao?

Mộ Dung Tinh hừ lạnh một tiếng.

Long Thành Nghiệp há to miệng, không dám nói tiếp.

- Biểu Ca, Cấm Chế trên người ta.

Trình Lý bận bịu nói.

Long Thành Nghiệp nhìn về phía Mộ Dung Tinh.

Mộ Dung Tinh truyền một sợi Thần Niệm vào thể nội Trình Lý kiểm tra, nhưng sau đó, sắc mặt nàng trở nên kinh nghi.

- Thể nội của ngươi không có bất luận Cấm Chế nào.

Chốc lát sau, Mộ Dung Tinh nhìn Trình Lý nói.

Trình Lý không khỏi mở to hai mắt nhìn, chợt hắn giống như nhớ tới cái gì, chỉ Diệp Hạo nói.

- Thì ra trước đó ngươi đang gạt ta.

- Lừa ngươi?

Diệp Hạo nói xong búng tay một cái, Thể nội Trình Lý tuôn ra một đạo hồng quang, khi hồng quang xuất hiện, Trình Lý liền hét thảm lên.

Qua vẻn vẹn một lượt hô hấp, cơ bắp trên mặt hắn bắt đầu vặn vẹo.

Mộ Dung Tinh cuống quít kiểm tra một phen.

Vừa mới kiểm tra, nàng khiếp sợ phát hiện huyết dịch của Trình Lý đang đảo lưu, hơn nữa huyết nhục và gân cốt lại bắt đầu tan rã.

- Ngươi làm cái gì?

Mộ Dung Tinh nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi không biết?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi lại.

- Nhưng vừa rồi tại sao ta không tìm được Cấm Chế trong thể nội của hắn?

-Ngươi cho rằng mình là ai?

Diệp Hạo một mặt giễu cợt nói.

- Cấm Chế của ta không phải thứ mà ngươi thì có thể tìm tới.

-Ngươi.

Đôi mắt phượng của Mộ Dung Tinh ra vẻ tức giận, nhìn Diệp Hạo với thần sắc tràn đầy bất thiện, cũng may nàng biết hiện tại không phải lúc hờn dỗi.

- Ngươi còn không triệt hồi Cấm Chế?

Diệp Hạo không có lập tức triệt hồi Cấm Chế, mà cười híp mắt nhìn Trình Lý.

- Ngươi hiện tại tin không?

- Ta —— ta —— tin —— tin —— tin rồi.

Trình Lý vận dụng toàn thân khí lực khó khăn nói ra câu nói này.

Diệp Hạo lúc này mới búng tay một cái.

Trình Lý lúc này phát hiện huyết dịch không còn đảo lưu, huyết nhục cùng gân cốt cũng không còn hòa tan nữa.

- Coi như nể mặt ta một lần, buông tha hắn được không?

Mộ Dung Tinh nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

Mộ Dung Tinh phong hoa tuyệt đại, dù trong lời nói cầu khẩn, nhưng vẫn mang vẻ ngông nghênh kiên cường

- Ta đã nể mặt ngươi một lần rồi.

- Vậy không ngại cho thêm một lần nữa chứ?

- Mặt mũi ngươi không có đáng tiền như ngươi tưởng tượng đâu.

Diệp Hạo vừa dứt lời, Long Thành Nghiệp cả giận quát.

- Diệp Nhật, ngươi biết rõ ngươi đang cùng ai nói chuyện không?

Diệp Hạo liếc hắn một cái.

- Vừa mới giáo huấn còn chưa đủ à?

Long Thành Nghiệp kiêng kị mà nhìn thoáng qua Tiểu Thất đang đứng bên người Diệp Hạo, mím môi một cái rồi trầm mặc lại.

- Ngươi muốn thế nào mới có thể buông tha hắn?

Mộ Dung Tinh dù động nộ, nhưng trên mặt vẫn không mảy may biến hóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận