Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3150: Mười Đoạn Câu Chuyện.

Vị trong Luân Hồi kia nhìn theo bóng lưng của Diệp Hạo, trong lòng dân lên một nỗi niềm bất an.

Hắn vận dụng nghịch thiên suy đoán thuật, kết quả thôi diễn được một nửa rồi không thể tiếp tục thôi diễn.

Điều này nghĩa là gì?

Vị trong Luân Hồi kia biết rất rõ.

- Sau Nhân tộc có một Chúa Tể!

Vị trong Luân Hồi bất an nói.

Tâm thần Thời Gian chi chủ run lên.

Trong Nhân tộc có cường giả Chúa Tể?

Sao hắn không biết?

Nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút biến hoá nào.

- Ngươi cho rằng ta làm sao có thể bắt được ngươi đã mất?

Thời Gian chi chủ thản nhiên nói.

Vị trong Luân Hồi im lặng thật lâu không nói.

Chúa Tể trong thiên địa không có mấy người, nhưng những Chúa Tể này người nào mà chả có tâm tư riêng.

Hắn cho rằng mình đã ẩn núp rất sâu, nhưng không ngờ Nhân tộc cũng có Chúa Tể.

Đến cùng thì Nhân tộc muốn làm gì?

- Nhân tộc các ngươi đang có âm mưu gì?

Vị trong Luân Hồi trầm giọng hỏi.

- Các tộc khác lên kế hoạch đối phó Nhân tộc chúng ta, Nhân tộc chúng ta đương nhiên cũng lên kế hoạch đối phó bọn họ.

Thời Gian chi chủ cao thâm ẩn ý nói.

- Trước mắt có thể thấy Nhân tộc ta đi trước một bước.

Vị trong Luân Hồi yên lặng hồi lâu mới nói.

- Ta muốn nói chuyện với vị Nhân tộc kia.

- Hiện tại tiền bối không thể hiện thân.

Thời gian chi chủ nhìn về phía trước bình tĩnh nói.

- Ngươi lừa ta?

- Vào thời khắc quan trọng, vị tiền bối đó đương nhiên sẽ hiện thân.

Thời Gian chi chủ nói xong liền nhắm mắt lại.

- Ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?

Thời Gian chi chủ bĩnh tĩnh nói.

Trong lòng vị ở Luân Hồi kia dấy lên giông tố.

- Nếu Nhân tộc thật sự có Chúa Tể trấn giữ, đến lúc đó có lẽ không thể huyết tế Nhân tộc.

Huyết tế Nhân tộc là phương án cuối cùng mà thế lực các phương thông qua.

Bây giờ hắn cảm thấy kế hoạch này có lẽ cần phải sửa lại một chút.

Mà lúc này nội tâm Thời Gian chi chủ cũng cực kỳ kích động, chẳng lẽ Nhân tộc thực sự có Chúa Tể cấp hay sao?

Nhưng ngay sau đó trong lòng Thời Gian chi chủ thở dài một hơi.

Nhân tộc hẳn không có nhân vật cấp bậc này, bằng không vào mấy lần Nhân tộc gặp phải nguy cơ, vị kia cũng không hiện thân.

Về phần Diệp Hạo vì sao sẽ như vậy?

Thời Gian chi chủ cảm thấy có lẽ là Chúa tể chín vực âm thầm ra tay.

Lại nói Diệp Hạo!

Lúc này Diệp Hạo đã mất đi toàn bộ đạo hạnh và ký ức.

Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thời Gian chi chủ không khỏi kích động lên.

Hắn chưa từng nghe nói ai đi đến điểm cuối con đường Luân Hồi.

Có lẽ Diệp Hạo sẽ sáng tạo kỳ tích.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Rất nhanh ba năm qua đi.

Mà Diệp Hạo chỉ máy móc đi về phía trước, cứ như một cái xác không hồn.

Hôm nay phía trước mặt hắn xuất hiện một khối bia đá xanh.

Trên bia đá xanh viết rõ bốn chữ lới đẫm máu.

Điểm cuối Luân Hồi.

Khi Diệp Hạo đi tới gần khối bia đá xanh, bốn chữ lớn đẫm máu đó bỗng nhiên loé ra hào quang như nhật nguyệt.

Diệp Hạo tắm mình trong hào quang.

Giống như nhà hiền triết cổ đại.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong mắt Diệp Hạo lóe lên tia trí tuệ.

- Xảy ra chuyện gì?

Hắn nghi ngờ nhìn xung quanh.

Mà ngay lúc này hắn phát hiện ký ức của hắn đang dần khôi phục.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người khi ký ức hoàn toàn khôi phục.

Toàn bộ đại đạo không phải đều đã bị chém hết từ ba năm trước rồi sao?

Đạo hạnh đã bị mất đi, vì sao hắn vẫn chưa bị thôn phệ?

Chẳng lẽ là Thời Gian chi chủ cứu mình?

Khi Diệp Hạo đang suy nghĩ vấn đề này, trong tai hắn bỗng vang lên tiếng truyền âm của Thời Gian chi chủ.

- Ai âm thầm ra tay cứu ngươi?

- Cái gì?

Diệp Hạo giật mình.

- Chẳng lẽ không phải tiền bối?

- Ta không thể phân thân, truyền âm cho ngươi đã là cực hạn rồi.

Thời Gian chi chủ thản nhiên nói.

- Vả lại có thể gây ảnh hưởng tới con đường Luân Hồi chỉ có cấp bậc Chúa Tể mà thôi, còn ta có thể gây ảnh hưởng phần lớn là do ta lấy được một người đã mất.

- Người đã mất?

Diệp Hạo quá sợ hãi.

- Chẳng lẽ tiền bối lấy được người đã mất?

Tin tức này quá dọa người rồi.

Phải biết khi Kim Thế cảnh đỉnh phong đột phá đến Chúa Tể cảnh mới có thể làm được điều này.

Mà Thời Gian chi chủ còn chưa đột phá Chúa Tể cảnh.

- Chỉ trùng hợp thôi.

Thời Gian chi chủ không định nói nhiều về chuyện này.

- Xem ra ngươi cũng không biết ai xuất thủ cứu ngươi?

- Không biết có phải là Lục Đạo chúa tể, hoặc là Cửu Cung chúa tể?

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Có lẽ ta đã nghĩ nhiều rồi.

Thời Gian chi chủ thở dài nói.

- Tiền bối nghĩ... ?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động nói.

- Chính là điều mà ngươi đoán.

Thời Gian chi chủ khẽ thở dài.

Nhân tộc nếu có một Chúa Tể, vậy thì tốt biết bao?

- Lúc ta ở Thương Vân động có gặp qua một dị thú, nửa thân dị thú kia đã đặt chân đến Chúa Tể cảnh.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định kể chuyện này cho Thời Gian chi chủ nghe, dù sao nếu không có Thời Gian chi chủ sẽ không có hắn hôm nay.

- Sau đó thì sao?

- Dị thú kia nói hắn đã từng thấy một Nhân Hoàng.

- Nhân Hoàng?

Thời Gian chi chủ biến sắc.

Hắn biết rõ được xưng là Nhân Hoàng đại biểu cho cái gì.

Chỉ có thể Chúa Tể cấp mới được xưng như vậy.

- Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết đi.

Thời Gian chi chủ khẩn trương nói.

Diệp Hạo liền kể mọi chuyện lúc gặp dị thú cho Thời Gian chi chủ nghe.

- Không phải thứ dị thú nhìn thấy là một góc trong tương lai đấy chứ?

Thời Gian chi chủ trầm ngâm một hồi nói.

- Cũng không loại trừ khả năng này.

Trước đó Diệp Hạo cũng đoán như vậy.

Bằng không dị thú cũng sẽ không dấm diếm.

- Nhân Hoàng mà dị thú nói không phải là ngươi đấy chứ?

Lúc này Thời Gian chi chủ đột nhiên nghĩ đến một trường hợp.

Diệp Hạo không khỏi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lắc đầu nói.

- Tiền bối đừng nói giỡn?

- Nếu không dị thú kia tại sao lại truyền thụ công pháp giữ của của mình, vả lại còn dốc lòng dạy bảo ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy dị thú kia muốn kết thân sao?

- Vậy tạo sao hắn không nói cho ta biết chứ?

- Ngươi cảm thấy đối mặt với Nhân Hoàng, dị thú kia không nơm nớp lo sợ?

- Tiền bối cũng đừng trêu ta.

Mặc kệ tương lai hắn có phải là Nhân Hoàng hay không, hắn đều không thể thản nhiên tiếp nhận.

Dù sao Thời Gian chi chủ vẫn đang ở trước mặt hắn.

- Con đường Luân Hồi có mười đoạn, người kinh tài tuyệt diễm đi bảy đoạn, người quét ngang thời đại đương thời đi tám đoạn, mà ngươi đi tới chín đoạn.

Thời Gian chi chủ nhìn Diệp Hạo nói.

- Đương nhiên bây giờ ngươi đã đi được mười đoạn, cũng chính là điểm cuối cùng Luân Hồi.

- Nói như vậy chẳng phải ta chính là ngươi đầu tiên đến được đây?

Trong lòng Diệp Hạo có chút lâng lâng.

- Có thể nói như vậy.

Thời Gian chi chủ vừa cười vừa nói.

- Người tạo ra con đường Luân Hồi là một sinh linh khó có thể tưởng tượng được, ta nghe một vị Chúa Tể nói năm đó vị kia chỉ làm chín đoạn, nhưng sau đó hắn lại tạo thêm một đoạn.

- Tại sao hắn lại làm như vậy?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận