Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2620: Đưa Chiến Hạm

Diệp Hạo để ý thấy trên Táng Hải ẩn chứa một loại pháp tắc kỳ bí, loại pháp tắc này có khả năng thôn phệ thần niệm của tu sĩ. Dù đến cảnh giới của kim thân cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định, điều đó khiến hắn nhận ra chỉ sợ rằng bên trong Táng Hải ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn.

Nhưng hiện giờ Diệp Hạo không hề có hứng thú đi khiêu chiến với sự tồn tại kinh khủng đó bên trong Táng Hải, hắn chỉ muốn sớm ngày tìm được Tuyết Trích Tiên. Sau đó chiếc chiến hạm dưới sự chỉ dẫn của cô gái nhanh chóng tiến tới Phong Vân đảo, còn chưa đi được bao xa đã gặp phải từng tốp từng tốp vong linh công kích, nhưng những vo linh đó đều bị tu sĩ trên chiến hạm hủy diệt toàn bộ. Ba ngày sau Diệp Hạo đi ra khỏi khoang thuyền. Hắn hững hờ nhìn bề phía xa nói.

- Ngươi chắc mình không đi sai đường chứ?

- Không hề.

Nữ tử kia nói khẽ.

- Đã bao nhiêu năm rồi, ta làm sao có thể đi sai đường được chứ?

- Có đúng không?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Vì sao ta lại cảm thấy phía trước có đến mấy trăm vạn vong linh vậy?

Nghe vậy sắc mặt nữ tài công kia lập tức tái mét.

- Ngươi... Sao ngươi có thể cảm ứng được?

- Ta vốn không định làm tổn thương tính mạng của ngươi, thậm chí còn định cho ngươi một phần cơ duyên.

Diệp Hạo nói đến đây một vòng thần niệm liền vô tình xâm nhập vào thức hải của nữ tử kia.

Sưu hồn chi thuật!

Trên mặt nữ tử kia tràn đầy vẻ thống khổ. Chỉ sau vài hơi thở Diệp Hạo đã khai thác hết ký ức của nữ tử kia.

Hắn lạnh lùng nhìn về nữ tử kia nói.

- Mông Đa thật đúng là muốn chết.

Nữ tử này đúng thật là người lái thuyền, nhưng nàng cũng là người của hoàng triều Mông Địch. Mông Đa cũng chính là Thần Vương kia, dù Diệp Hạo đã buông tha cho hắn, nhưng có vẻ hắn vẫn không quên ám Diệp Hạo.

- Ngươi thâm nhập vào trí nhớ của ta?

Trong mắt nữ tử kia tràn đầy nhục nhã. Trí nhớ của mình bị người khác đọc, chuyện này đối với ai cũng đều là nhục nhã cả.

- Bây giờ ngươi mới để ý tới chuyện đó sao?

Diệp Hạo nói đến đây liền cao giọng nói.

- Toàn thể tướng sĩ chuẩn bị tác chiến.

Diệp Hạo nói xong hơn vạn tướng sĩ liền không hẹn mà cùng lấy ra chiến đấu khí giới.

- Toàn lực tiến lên.

Diệp Hạo chỉ về đằng trước lạnh lùng nói.

Nữ tử kia ngây ngẩn cả người.

- Ngươi điên rồi.

Diệp Hạo biết rất rõ ràng phía trước mai phục hơn triệu vong linh, thế nhưng vì sao hắn còn muốn ra lệnh cho chiếc chiến hạm này toàn lực tiến lên chứ?

Không hiểu?

Thật sự không thể hiểu được?

Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra tốc độ của chiếc chiến hạm này tăng vọt trong nháy mắt, mà đồng thời chiến chiến hạm này cũng thay đỏi bộ dáng, càng trở nên thần bí cường đại.

- Chiếc này chiến hạm là Vương cấp?

Rất nhanh nữ tử kia đã hiểu ra vì sao Diệp Hạo lại làm ra hành động đó?

Con đường này đúng thật là tuyến đường tới Phong Vân đảo, chỉ là rất nhiều chiến hạm sẽ không chọn đi thẳng mà thay vào đó sẽ phải đi vòng, bởi vì khu vực này là nơi tu tập của đám vong linh. Không ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì mà xông thẳng qua khu vực này.

Tiểu Ảnh cũng choáng.

- Ta nói nè, ngươi ẩn núp cũng quá sâu rồi đó.

Tiểu Ảnh nhìn chiến hạm đã thay đổi chóng mặt nói.

Diệp Hạo khẽ cười cười.

Đúng lúc này trên chiến hạm xuất hiện ba pháo đài.

Ầm!

Một năng lượng pháo kinh khủng gào thét oanh kích về phía trước. Trong lúc nhất thời cũng không biết có bao nhiêu vong linh đã chết. Những vong linh khác cũng ngây ngẩn cả người. Bọn chúng ẩn núp rất tốt, tại sao lại bị phát hiện cơ chứ?

Giết!

Ngay sau đó một nhóm lớn vong linh bắt đầu hành động, bọn họ hóa thành một vòng vây, bao quanh chiếc chiến hạm của Diệp Hạo.

Phía trước chiếc chiến hạm tập hợp chừng hơn mười vạn vong linh, mắt thấy chuẩn bị đụng vào lập tức lại có thêm một năng lượng pháo bắn tới, năng lượng pháo nhanh chóng che đi mấy vạn tên vong linh.

Cùng lúc đó từng chiến khôi ném chiến mâu trong tay ra. Nhưng đây không phải là chiến mâu thông thường, phía trên chiến mâu đều khảm nạm phù văn. Ngay khi bị chiến mâu xuyên thủng thân thể của đám vong linh cũng đồng thời nổ tung.

Trong lúc nhất thời phía trước xuất hiện một khe hở to lớn, chỉ là khi chiến hạm của Diệp Hạo đang chuẩn bị xông qua, hàng vạn vong linh lại lần nữa ngăn cản đường đi của hắn.

Chiến hạm lần nữa gào thét bắn ra một nguồn năng lượng pháo. Chiến khôi trên chiến hạm cũng nhao nhao xuất thủ ném mạnh ra những chiến mâu kinh khủng. Chỉ là số lượng vong linh nơi này thực sự quá nhiều. Số lượng có khả năng đạt trên ngàn vạn. Bốn phương tám hướng đều là những vong linh không sợ chết. Bởi vậy chiếc chiến hạm này càng hướng về phía trước, vong linh vây chặn bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Khiến tiểu Ảnh cùng nữ tử kia kinh ngạc là ba pháo đài của chiếc chiến hạm cứ thay nhau bắt ra từng đợt từng đợt năng lượng pháo. Mà bất luận một quả năng lượng pháo nào cũng thuộc Vương cấp sơ kỳ.

- Chiến hạm này của ngươi…

Tiểu Ảnh kinh ngạc nói.

- Bắn ra năng lượng pháp hình như hơi mạnh rồi.

Chiếc chiến hạm này trước trước sau sau bắn ra mười hai quả năng lượng pháo. Dù chiếc chiến hạm của Diệp Hạo có là Thần Vương cảnh tầng thứ ba, thế nhưng cực hạn của nó cũng chỉ có thể bắn ra được chín quả năng lượng pháo mà thôi.

Hơn nữa tiểu Ảnh còn chưa từng gặp qua chiến hạm nào có ba pháp đài như vậy. Bởi vì căn bản chiến hạm không thể chống đỡ được lực lượng oanh kích cường độ cao như vậy.

- Còn kém lắm.

Diệp Hạo khẽ cười nói.

Diệp Hạo nói xong tiểu Ảnh liền khiếp sợ nhìn thấy ba pháo đài đồng thời đánh ra ba khỏa năng lượng pháo tru sát sạch sẽ mười vạn vong linh bao vây phía trước.

- Cái gì?

Tiểu Ảnh hoảng sợ nói.

Ngay sau đó nàng đã hiểu ra vấn đề.

- Chiếc chiến hạm này là Vương cấp trung giai?

- Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Lúc này chiến hạm lại bắn liên tục ba đạo năng lượng pháo thanh trừ vong linh đang muốn vây công. Ngay sau đó chiến hạm vọt tới phía trước mà không hề có chút trở ngại nào.

- Quả nhiên là chiến hạm Vương cấp trung giai.

Đợi đến khi lao ra thật xa, ánh mắt tiểu Ảnh nhìn chiến hạm của Diệp Hạo tràn đầy vẻ hâm mộ.

- Muốn không?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi cho ta?

Ánh mắt Tiểu Ảnh nhìn Diệp Hạo lướt qua một tia chờ mong.

Khiến tiểu Ảnh không hề nghĩ tới rằng Diệp Hạo vung tay lên phía trên chiến hạm lập tức xuất hiện một chiến hạm kéo léo đẹp đẽ.

- Cho ngươi.

Tiểu Ảnh nhảy lên chiếc chiến hạm kia rồi tò mò hỏi.

- Tại sao chiếc chiến hạm này lại nhỏ như vậy?

- Đó là bởi vì chiếc chiến hạm này vẫn chưa được mở ra hoàn toàn.

Diệp Hạo vừa nói xong chiếc chiến hạm này nhanh chóng mở rộng ra, cuối cùng trở thành cùng trở thành một chiếc chiến hạm cũng không khác gì chiến hạm của Diệp Hạo cả.

- Cái này.

Tiểu Ảnh nhạc nhiên.

Nàng có thể nhìn ra chiếc chiến hạm này là Vương cấp trung giai. Giá trị của một chiếc chiến hạm này khó có thể tưởng tượng được. Diệp Hạo cứ như vậy mà đưa cho mình?

- Vì sao lại tốt với ta như vậy?

Tiểu Ảnh nhìn Diệp Hạo nói.

- Gặp nhau tức là duyên, chỉ là một chiếc chiến hạm mà thôi, cũng không tính là thứ quý báu gì?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nếu chiến hạm Hoàng cấp Diệp Hạo có thể suy nghĩ một chút, còn chiến hạm Vương cấp lại không cần phải xoắn xuýt làm gì.

Cho thì cho. Không có gì là to tát cả. Lúc này trong mắt nữ nhân cầm lái kia tràn đầy thần sắc khó tin.

Đây chính là chiến hạm Vương cấp trung giai đấy!

Tiện tay là cho người khác được sao?

Có cần đại gia như vậy không?

Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ liền đưa cho Diệp Hạo Một gốc dược liệu.

- Cái này cho ngươi.

- Tử Điệp hoa.

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Tử Điệp hoa là dược liệu Vương cấp đỉnh phong đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận