Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3159: Vô Thượng Mâu.

Thân ảnh kia, vĩ đại như núi.

Hắn phất phất tay, linh hồn Nữ Đế liền trở vể trong cơ thể nàng.

- Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện.

Nữ Đế phức tạp nhìn thân ảnh trước mặt.

Diệp Hạo đưa tay đỡ Nữ Đế dạy, cùng lúc đó trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn đoàn thanh quang, thanh quang hoá thành tia nước chảy xuôi trong cơ thể Nữ Đế.

Nữ Đế lập tức cảm nhận được thương thể của bản thân đang dần khôi phục một cách nhanh chóng, đồng thời bản nguyên bị trọng thương của nàng cũng được khôi phục.

Sắc mặt Nữ Đế thay đổi đột ngột.

Bản nguyên bị tổn thương rất khó khỏi hẳn.

Nữ Đế đã chuẩn bị tâm lý khôi phục trong một thời gian dài.

Nhưng bây giờ nhờ Diệp Hạo trị liệu, bản nguyên của nàng lại chậm rãi khôi phục lại.

- Lực lượng bản nguyên Đan đạo.

Ly Huyền dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào đoàn thanh quang kia.

- Máu của tiểu tử kia chính là bảo dược.

Ly Cảnh liếm môi một nói.

- Phu quân, Nữ Đế vì cứu ta mà bị hai tên này đánh trọng thương.

Lúc này Đường Phiên Phiên chạy tới bên người Diệp Hạo cái trạng.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo sầm mặt lại.

Đường Phiên Phiên liền kể lại mọi chuyện lại một lần.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn về phía Ly Cảnh.

- Ngươi muốn thê tử ta làm thị nữ của ngươi?

Ly Cảnh bình thản nhìn Diệp Hạo nói.

- Phải thì đã thế nào?

- Nếu phải, vậy lão tử làm thịt ngươi.

Nói xong, hai con mắt Diệp Hao đột nhiên nở rộ ánh sáng.

Đây là con mắt như thế nào?

Ánh mắt quét ngang chư thiên;

Ánh mắt đánh vỡ tất cả;

Ánh mắt phá nát vĩnh hằng;

Sắc mặt Ly Cảnh lập tức biến đổi, cho dù hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị ánh mắt này bức lui liên tiếp về phía sau.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Đợi đến khi Ly Cảnh lui về phía sau mười mấy bước mới khó khăn lắm ngừng lại.

Máu hắn dâng trào.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Ly Cảnh khó coi nói.

- Tinh Hà huynh.

Lúc này thiếu niên trên một lôi đài Chí Tôn bảng cách đó không xa hô lớn nói.

Đám người nghĩ đến mà sợ.

Tinh Hà?

Đệ nhất Thiên Bảng Cửu Cung vực, Tinh Hà!

Trước đó bọn họ cho rằng Tinh Hà từ bỏ cuộc tranh đoạt lôi đài lần này.

Ai có thể ngờ trong thời khắc cuối cùng này Tinh Hà lại chạy tới chứ.

- Lục huynh.

Diệp Hạo nhìn về phía Lục Phán trên lôi đài, bình tĩnh nói.

Lục Phán nhìn thái độ của Diệp Hạo lập tức hiểu Diệp Hạo đã hiểu lầm.

- Huynh đệ, không phải do ta không biết vị này là thê tử của ngươi sao? Bằng không huynh đệ ta làm làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Lục Phán vội vàng giải thích.

Huynh đệ?

Đám người khẽ giật mình.

Vương giả Địa Phủ Lục Phán có quan hệ tốt với Tinh Hà?

- Ta giúp ngươi báo thù.

Diệp Hạo nhìn Nữ Đế một cái.

- Ta giúp ngươi.

Nữ Đế trầm giọng nói.

- Bây giờ ta đã khôi phục được một chút.

- Không cần.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Hai tên ma cà bông đó, ta vẫn có thể xử lý được.

Toàn trường vì đó xôn xao!

Diệp Hạo nói cái gì?

Ma cà bông!

Phải biết đây chính là hai đại chí tôn đấy.

Bây giờ Diệp Hạo lại gọi hai người họ là ma cà bông?

Sao hắn lại dám?

Hắn sao có thể?

- Làm càn.

Ly Cảnh quát lớn nói.

Răng rắc!

Lôi đình nổ vang, thương khung tựa hồ cũng muốn trầm luân.

Ly Cảnh chỉa kiếm vào Diệp Hạo, kiếm ý kinh khủng điên cuồng ngưng tụ.

Ngoại trừ một vài người ra, toàn bộ tu sĩ ở đây đều câm như hến.

Chí tôn nổi giận, ai dám xen vào?

- Ồn ào.

Thân hình Diệp Hạo loé lên một cái liền xuất hiện ở trước mặt Ly Cảnh.

Bàn tay nắm chặt, đấm ra một quyền.

Đơn giản trực tiếp, nhưng lại bá đạo.

Oanh một tiếng, Ly Cảnh lui lại.

Trên mặt Ly Cảnh lộ ra tia kinh ngạc.

Phải biết có thể đứng trên lôi đài Chí Tôn bảng cơ hồ đều trở về từ Luân Hồi.

Sưc s chiến đấu giữa hai bên đáng lẽ ra không chênh lệch quá lớn.

Nhưng Diệp Hạo lại có thực lực nghiền ép hắn.

Điều này là không thể nào!

- Lại đến.

Diệp Hạo vận dụng Chung Cực Quyền.

Quyền thuật đại khai đại hợp, quét ngang vũ trụ hồng hoang.

Một quyền!

Hai quyền!

Ba quyền!

Sau ba quyền, Ly Cảnh không chịu đựng nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

Tu sĩ toàn trường thấy một màn như vậy, tròng mắt cũng muốn trợn lồi.

Đây con mẹ nó quả thực mạnh đến mức quá đáng!

Phải biết Ly Huyền và Ly Cảnh liên thủ cũng dùng gần một trăm chiêm mới có thể đả thương nặng Nữ Đế.

Kế quả, Diệp Hạo chỉ dùng ba quyền liền đánh trọng thương Ly Cảnh.

Cũng đúng lúc này một thần mang gai mắt bao phủ trên người Diệp Hạo.

- Cẩn thận.

Nữ Đế hoảng sợ nói.

- Đó làLuân Hồi kính.

Ở nơi xa Ly Huyền kích hoạt Luân Hồi kính đến cực hạn.

Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả cửu thiên thập địa.

- Ly Cảnh, ngươi còn không mau xuất thủ.

Lúc này Ly Huyền hô lớn về phía Ly Cảnh.

Ly Cảnh không dám trì hoãn, trong lúc vội vàng cũng lấy ra Luân Hồi kính.

Luân Hồi kính trong tay hắn cũng loé ra ánh sáng chói mắt.

Hai Luân Hồi kính che lấp cả thân thể Diệp Hạo.

- Phu quân.

Đường Phiên Phiên muốn xông tới nhưng lại bị Nữ Đế ngăn cản.

- Tinh Hà không yếu như vậy đâu.

Nữ Đế nghiêm mặt nói.

Dù Diệp Hạo không địch lại Luân Hồi kính nhưng sẽ không bỏ mạng trong Luân Hồi kính.

Một hô hấp đi qua.

Hai hô hấp đi qua.

Ba hô hấp đi qua.

Ở trung tâm ánh sáng, Diệp Hạo không hề phản ứng một chút nào.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu Ly Huyền Ly Cảnh đồng thời thu hồi lại Luân Hồi kính.

Khi ánh sáng tản đi, mọi người đều thấy thân ảnh của Diệp Hạo.

Không nhiễm bụi trần.

Tựa hồ vừa rồi hắn không hề trải qua một trận đại chiến.

- Làm sao có thể?

Ly Huyền hô lớn.

- Hai người các ngươi khiến ta quá thất vọng.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống, hai con mắt liền bạo phát ra ánh sáng chói diệt cửu thiên.

Ly Huyền thảm kêu một tiếng, than thể hắn lập tức bị xuyên thủng, máu tươi chảy ào ào.

Sau một khắc Diệp Hạo xuất hiện ở trước mặt Ly Huyền, một quyền đánh mạnh xuống đầu hắn.

Ngay lập tức đầu của hắn bị đánh nát, nhưng sau một khắc đầu của hắn đã được khôi phục lại như cũ.

- Thế Tử phù.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Khi Diệp Hạo chuẩn bị ra tay lần nữa, Ly cảnh ở xa xa gọi vội.

- Dừng tay.

Ầm!

Đầu Ly Huyền lại một lần nữa bị Diệp Hạo đánh bể.

Nói ta dừng tay là ta phải dừng?

Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Tinh Hà, ngươi muốn trở thành địch nhân với Luân Hồi nhất mạch ta?

Ly Cảnh vội vàng nói.

Diệp Hạo đưa tay hút Ly Cảnh tới trước mặt hắn, trước ánh mắt khiếp sợ của toàn trường mà cho hắn một cái tát.

- Là địch, thì đã thế nào?

Tròng mắt Ly Cảnh lập tức đỏ rực lên.

Hắn là ai?

Vương giả Luân Hồi.

Tương lai đã định trước sẽ trở thành Chúa Tể.

Nhưng bây giờ lại bị Diệp Hạo tát trước mặt mọi người.

- Ta muốn giết ngươi.

Ly Cảnh gầm thét lên.

Mà lúc này tròng mắt Diệp Hạo lại trở nên tĩnh mịch, sau một khắc Ly Cảnh khiếp sợ phát hiện bản nguyên của mình bị một lực lượng thần bí của Diệp Hạo kéo ra.

- Ngươi... ngươi đã làm gì ta?

Diệp Hạo không nói.

Khi bản nguyên bị rút ra một sợi, trên mặt Ly Cảnh tràn đầy hoảng sợ.

Đây chính là bản nguyên đấy.

Bản nguyên trân quý biết bao nhiêu?

Muốn bổ sung, khó như lên trời.

- Dừng tay.

Ly Cảnh không thể chịu đựng được nữa mà gấp gáp gọi Diệp Hạo.

Diệp Hạo mắt điếc tai ngơ vẫn tiếp tục rút ra.

- Dừng tay, dừng tay, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta có, đều có thể cho ngươi.

Ly Cảnh sắp khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận