Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1327: Ngăn cách

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Nhìn thấy một màn này Diệp Hạo nào còn muốn chào hỏi?

Lấy thân phận hắn cho dù Tiên Vương cũng không cần lưu tâm.

Kỷ Thi Lan bất quá chỉ có tu vi Kim Tiên, nào có tư cách để Diệp Hạo chủ động chào hỏi? hắn chỉ nhìn ở mặt mũi phụ thân nàng thôi.

Sau khi Diệp Hạo vào trường, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Kỷ Thi Lan.

- Thi Lan, ngươi không nên lạnh lùng với Diệp công tử như vậy.

- Hiện tại ta đã có Trương Nham Lỗi.

Thi Lan đáp trả An Kỳ một cách dứt khóat.

- Ngươi có chắc rằng ngươi sẽ tốt hơn khi ở bên Trương Nham Lỗi không?

- Tương lai Trương Nham Lỗi có thể đặt chân đến Tiên Chủ cảnh.

Kỷ Thi Lan có chút không hiểu nhìn An Kỳ

- Ta có thể gả cho Trương Nham Lỗi đã là phúc lớn bằng trời.

- Như vậy ta có thể nói cho ngươi, Trương Nham Lỗi trong miệng ngươi...

Mới vừa nói đến đây An Kỳ chú ý tới cách đó không xa có một người đang đi đến.

- Ta thế nào?

Trương Nham Lỗi cười hỏi.

- Ta cảm thấy khuê mật của ta không nên vội vàng định chung thân như vậy.

- Việc này ngươi có phải đã quản hơi nhiều hay không?

Sắc mặt Trương Nham Lỗi lạnh xuống.

Vừa rồi Trương Nham Lỗi đã cho An Kỳ bậc thang, ai có thể nghĩ tới An Kỳ vẫn nói ra lời nói như vậy?

Có mấy lời không phải có thể nói.

Ngươi không nên ở trước mặt người trong cuộc nói ra.

Đây chính là hành vi vả mặt.

An Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng bị Kỷ Thi Lan kéo kéo góc áo.

- An Kỳ.

- Thi Lan.

An Kỳ nhìn Kỷ Thi Lan khẽ thở dài

- Có lẽ ngươi vĩnh viễn không biết ngươi đã bỏ lỡ điều gì?

- Ngươi nói Diệp Thiên?

Trương Nham Lỗi cười lạnh nói

- Khảo hạch hôm nay vị kia còn không biết qua được hay không, ngươi nghĩ thực lực của hắn trên ta sao.

- Không.

An Kỳ lắc lắc đầu.

- Hừ ít ra ngươi cũng biết điều một chút.

- Ngươi sai rồi, ý ta là ngươi không thể so sánh với hắn.

- An Kỳ, ngươi đừng quá phận.

Trong mắt Trương Nham Lỗi lộ ra một tia kinh nộ.

- An Kỳ, ngươi chớ nói nữa.

Kỷ Thi Lan cũng cảm thấy An Kỳ có chút quá phận

- Ngươi nếu cứ như vậy, chúng ta không thể làm tỉ muộn nữa

- Cái gì?

An Kỳ không nghĩ tới Kỷ Thi Lan sẽ nói như vậy.

- An Kỳ, ta thật vất vả tìm được một phần nhân duyên tốt, thân làm tỷ muội ngươi không chúc phúc ta sao?

An Kỳ đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.

Kỷ Thi Lan dĩ nhiên cảm thấy mình đang phá hư nhân duyên của nàng.

- Thôi, ta đi.

An Kỳ thất hồn lạc phách rời đi.

Kỷ Thi Lan há to miệng muốn hô hoán lại bị Trương Nham Lỗi ngăn cản

- Loại khuê mật bị bệnh như vậy không có cũng được

Kỷ Thi Lan không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy mất mát.

Nàng hi vọng nhân duyên của mình được khuê mật chúc phúc.

Nhưng hiện tại nhìn đến...

Thời điểm Mạc Vinh Thu nhìn thấy Diệp Hạo thì che dấu thần sắc.

Hôm nay Diệp Hạo nếu lại thông qua thì hắn phải xuất ra 5 vạn.

Lại xuất ra 5 vạn thì hắn sẽ táng gia bại sản mất.

Bởi vậy thời điểm Diệp Hạo luyện chế , Mạc Vinh Thu cầu nguyện hắn thất bại, mà Mạc Vinh Thu lại quên rằng trong quá trình Luyện Khí có một điều tối kỵ, không thể phân tâm.

Kết quả hiển nhiên, Mạc Vinh Thu luyện chế Tiên Bảo thất bại.

Nhìn thấy bảo đỉnh mở ra là Phế Pháp Bảo, Mạc Vinh Thu không khỏi thất thần.

Trên thực tế dù Mạc Vinh Thu không phân tâm cũng chỉ có thể luyện chế ra Nhị Phẩm Pháp bảo thôi.

Bất quá việc luyện chế thành công và luyện chế không thành công là hai chuyện khác nhau.

Luyện chế thành công chứng minh bản thân có thực lực Kim Cấp Trung Giai Luyện Khí Sư, như vậy có thể dựa vào thân phận này thu hoạch được giá trị càng lớn.

Có thể tưởng tượng khi hắn luyện chế thất bại thì những cành ô liu của các Thể Lực khác sẽ giảm đi không ít.

Đáng chết!

Đều bởi vì Diệp Hạo!

Sau khi luyện chế thất bại Mạc Vinh Thu nhìn về phía Diệp Hạo cách đó không xa.

Lần nhìn này cả người hắn cảm thấy hỗn loạn.

Diệp Hạo luyện chế đã xong rồi, lúc này hắn đang vuốt vuốt Pháp Bảo.

- Tốc độ luyện chế này cũng quá nhanh đi chứ?

Mạc Vinh Thu chấn kinh đồng thời ý thức được trình độ Luyện Khí của Diệp Hạo chỉ sợ muốn cao hơn nhiều so với bản thân hắn tưởng tượng. Nghĩ tới đây thần sắc Mạc Vinh Thu nhìn Diệp Hạo tràn đầy phẫn nộ.

Mẹ nó!

Có trình độ Luyện Khí cao như vậy tại sao còn muốn đến nơi đây trang bức?

Chẳng lẽ hắn lấy ra không phải Tiên Thạch sao?

Thiện Tài Đồng Tử sao?

Lúc này nhìn chằm chằm Diệp Hạo còn có Trương Nham Lỗi.

- Tiểu tử này không phải cũng có thực lực Kim Cấp Cao Giai chứ?

Nếu có vậy chẳng phải Diệp Hạo và Trương Nham Lỗi hứan ngang hàng?

Không!

Không có khả năng!

Cái tên cà chớn kia làm sao có thể có thực lực ngang bằng bản thân được?

Theo thành tích ban bố, đúng như suy đoán của Trương Nham Lỗi, Diệp Hạo đã luyện chế được Nhị Phẩm Tiên Bảo.

- 5 vạn Tiên Thạch.

Diệp Hạo hướng Mạc Vinh Thu trừng mắt nói lớn.

- Lần này khảo hạch thất bại, chứng minh ta không dạy được ngươi.

Trong lòng Mạc Vinh Thu đã sớm nghĩ kỹ phương án.

- Ý ngươi là không muốn giao 5 vạn Tiên Thạch?

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Ta không nên giao.

Trên người Mạc Vinh Thu cũng đã không còn nhiều Tiên Thạch như vậy, nếu lại giao cho đám người Trần Đại Tráng 5 vạn, hắn phải cân nhắc bán đi pháp bảo trên người.

- Chúng ta cũng đã bị lừa quá nhiều.

Tô Nhất Phỉ lúc này nói ra

- Phải có chừng có mực.

Trần Đại Tráng cùng Thạch Hải Nham liếc nhau một cái và đều thấy được ý nghĩ trong mắt nhau.

- Thất ước là thất ước.

Trần Đại Tráng thản nhiên nói.

- Mạc Vinh Thu, đừng để ta xem thường ngươi.

Thạch Hải Nham lườm Mạc Vinh Thu một cái nói.

- Không phải chỉ 5 vạn Tiên Thạch sao? Đợi chút nữa coi như ta cho các ngươi.

Mạc Vinh Thu bị hai người này làm tức giận.

- Nhưng ta muốn biết rõ ngày mai Thạch Hải Nham ngươi nếu lại tiếp tục thất bại thì cuộc đánh cược này có còn hiệu lực hay không?

- Không có.

Dựa theo quy củ cũng nên không có.

- Ta từ bỏ phần kia.

Tô Nhất Phỉ nói khẽ.

Mạc Vinh Thu cảm kích nhìn Tô Nhất Phỉ một cái.

Trên người hắn chỉ có 3 vạn 7 Tiên Thạch.

Nhìn trong Túi Càn Khôn chỉ có mấy trăm Tiên Thạch, Mạc Vinh Thu có một loại xúc động muốn khóc.

- Diệp Hạo, ta không đội trời chung với ngươi.

Trong mắt Mạc Vinh Thu tràn đầy sát ý dữ tợn, hắn liếc nhìn Diệp Hạo.

- Mạc Vinh Thu, ngươi có biết tại sao mình thua nhiều Tiên Thạch như vậy không?

Diệp Hạo bình tĩnh hỏi.

Mạc Vinh Thu khẽ giật mình.

- Ngươi sai đầu tiên ở chổ không biết rõ nội tình của đối phương đã trang bức.

Diệp Hạo nhìn Mạc Vinh Thu rồi nói

- Trước đó ngươi xem thường Luyện Khí Thuật của ta và để thua sạch Tiên Thạch toàn thân, hiện tại không rõ thực lực của ta lại đi uy hiếp ta.

Dừng một chút rồi Diệp Hạo tiếp tục nói

- Ngươi có biết ngươi có khả năng thua chính là mạng của ngươi hay không?

Nghe vậy sắc mặt Mạc Vinh Thu thay đổi.

- Muốn nói ra không phải không thể, nhưng trước khi nói nên ước lượng mình một chút, lại tính xem thực lực đối phương là gì.

Diệp Hạo nói xong những lời này rồi xoay người rời đi.

Mạc Vinh Thu nhìn bóng lưng Diệp Hạo thật lâu không nói.

Diệp Hạo còn chưa đi được bao xa thì đã bị một thân ảnh ngăn cản.

- Đi với ta một chuyến.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn cẩm y trung niên trước mặt rồi nói

- Tránh ra.

- Ngươi làm càn.

Diệp Hạo không có lại nói cái gì mà thẳng hướng về phía trước đi tới.

Một màn quỷ dị phát sinh.

Người trung niên kia giống như bị một sức mạnh kinh khủng va chạm bị đẩy lui lại hộc máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận