Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2957: Hai Nhà Ân Oán.

- Lần này chỉ tình cờ đi ngang qua.

Diệp Hạo nói xong, an vị đứng ở đối diện hai nữ tử.

- Tình cờ đi ngang qua?

Nghe vậy thiếu nữ dáng người cao gầy lại cau mày nói.

- Đây là ngọn núi ta tu hành, dưới chân ngọn núi có trận pháp, sao ngươi có thể đi vào được?

- Trận pháp quá cặn bã.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta tiện tay là đã có thể phá giải được rồi.

Sắc mặt thiếu nữ dáng người cao gầy kia lập tức âm trầm xuống.

- Ha ha, ngươi đắc tội với Hàn Nhi tỷ rồi.

Lúc này một thiếu nữ khác nở nụ cười.

Diệp Hạo nhìu thiếu nữ khá đầy đặn nói.

- Ý là gì?

- Trận pháp của ngọn núi này là do Hàn Nhi tỷ tỷ bố trí.

Tra Văn Nhi cười hắc hắc nói.

- Thì ra là vậy.

Diệp Hạo lập tức hiểu rõ vì sao Tra Hàn Nhi lại tức giận.

Nhưng thật sự trận pháp của nàng quá cặn bã.

- Thật can đảm.

Tra Hàn Nhi nói xong, tâm thần trao đổi với ngọc bội ở bên hông, bên trong ngọc bội kia ẩn chứa một không gian giam cầm trận.

Ngàn vạn tia sáng trận đạo nhanh chóng tràn ngập ra, bọn chúng dựa theo quy tắc đã định trước bao vây xung quanh Diệp Hạo.

- Hàn Nhi tỷ tỷ nổi giận, ngươi phải gặp xui xẻo rồi.

Tra Văn Nhi nhìn thấy Diệp Hạo bị vây khốn mới trừng lớn mắt nhìn về phía Diệp Hạo.

- Trận pháp này cũng có thể vây khốn được người sao?

Diệp Hạo nói xong, bàn tay kéo ra phía trước một cái, sau một khắc nhìn vạn trận đạo áo nghĩa giống như dây leo khô, dễ dàng đã bị xé đứt.

- Cái gì?

Sắc mặt Tra Hàn Nhi hoàn toàn thay đổi.

Trận pháp này là do nàng phải hao phí hết ba tháng mới có thể hoàn thành.

Nàng tin cho dù tu hơn có cao hơn nàng một cảnh giới cũng có thể bị vây khốn trong thời gian ngắn.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại dễ dàng đã có thể kéo đứt.

- Ngươi... Ngươi làm sao làm được?

- Chỉ cần tìm được hạch tâm của trận đạo, muốn kéo đứt là có thể kéo đứt được thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Ánh mắt Tra Hàn Nhi nhìn Diệp Hạo trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Tạm thời không tính Diệp Hạo có thật sự tìm được hạch tâm của trận đạo hay không, lùi một bước dù hắn tìm được hạch tâm trận đạo, hắn nếu không đáp ứng đủ tu vi cũng không thể đánh tan được.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Các ngươi nói thử ân oán của Tra gia và Vân gia thử coi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi người Vân gia?

- Ta nghe Vân Triết nói Tra gia các ngươi muốn huỷ hoại Vân gia?

- Nói năng bậy bạ.

Tra Hàn Nhi nổi giận nói.

- Năm đó lão tổ Tra gia ta và lão tổ Vân gia ta đồng thời phát hiện một mật cảnh, hai người quyết định chỗ mật cảnh kia sẽ do hai nhà cùng khai phá, thế nhưng sau khi tu vi lão tổ Vân gia mạnh hơn lão tổ ta, không ngờ lại bội bạc mà đánh trọng thương lão tổ nhà ta, từ đó trở đi chỗ mật cảnh kia cũng bị Vân gia chiếm đoạt.

Nói đến đây Tra Hàn Nhi dừng một chút rồi nói tiếp.

- Những năm này lão tổ Tra gia ta chịu nhục, rốt cục cũng đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh trung kỳ. Ngươi nói lúc này chúng ta có nên báo thù hay không đây?

- Vì sao lão tổ nhà ngươi không giết tới cửa?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Kim Hạt nhất tộc nhúng tay.

Tra Văn Nhi căm giận bất bình nói.

- Vậy vì sao lão tổ nhà ngươi lại chọn thời gian một tháng sau quyết chiến cùng lão tổ Vân gia?

- Lão tổ nhà ta giận dữ tìm đến Phong Kiếm tông, Phong Kiếm tông đáp ứng sẽ chủ trì công đạo cho Tra gia ta.

Diệp Hạo nghe đến đây, một sợi thần niệm lặng yên không một tiếng động tiến vào thức hải của Tra Văn Nhi.

Điều tra ký ức!

Khi điều tra xong, Diệp Hạo phát hiện toàn bộ những gì Tra Văn Nhi nói đều là thật.

Trước đó khi ở Vân gia vì sao Diệp Hạo nói đi là đi?

Đó là bởi vì Diệp Hạo đã đọc được ký ức của Vân Thiên Thiên.

Sau khi biết rõ những chuyện Vân gia đã làm, sao hắn có thể còn muốn ở Vân gia nữa chứ?

Diệp Hạo không khỏi cảm giác thổn thức.

Điều tra nửa ngày, cuối cùng Tra gia mới là người bi hại.

- Tra gia các ngươi phải trả cái giá gì?

- Mật cảnh sẽ khai thác cùn Phong Kiếm tông.

- Các ngươi không sợ Phong Kiếm tông sẽ đá các ngươi bay ra ngoài sao?

- Chỗ mật cảnh kia đã khai thác nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn cũng không còn bao nhiêu tư nguyên.

- Các ngươi nhìn xuống đất ngược lại hiểu rất rõ.

Đúng lúc này một thiếu nữ mặc áo xanh vội vàng chạy tới.

- Tiểu thư, không tốt, Mạnh Sơn Bạch đến.

- Mạnh Sơn Bạch?

Nghe vậy sắc mặt Tra Hàn Nhi trở nên bất an.

- Mạnh Sơn Bạch là ai?

- Thiếu tông chủ Phong Kiếm tông.

- Khó trách ngươi không dám phản kháng.

Diệp Hạo cười như không cười nói.

- Uy, ngươi có thể đừng ngồi ở đó châm chọc được không?

Tra Văn Nhi có chút tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

- Có muốn ta hỗ trợ không?

- Hứ, ngươi cho rằng ngươi có thể giúp được ta?

Tra Văn Nhi lạnh lùng nói.

- Nếu ta giúp được ngươi thì sao đây?

- Nếu ngươi giúp được, ta sẽ gả tỷ tỷ cho ngươi.

Tra Văn Nhi chỉ Tra Hàn Nhi.

- Chuyện này là thật?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Tra Văn Nhi ta một lời đã định.

Tra Văn Nhi trịnh trọng nói.

- Văn nhi, đừng làm bậy.

Tra Hàn Nhi nhìn về phía Tra Văn Nhi lắc đầu.

Hiển nhiên nàng không cảm thấy Diệp Hạo có thể giúp được một tay.

Tra Văn Nhi lo lắng nói.

- Nhưng mà....

- Được rồi, ta đi thôi.

Tra Hàn Nhi nói xong câu đó liền theo thị nữ rời khỏi nơi này.

Tra Văn Nhi nhìn theo bóng lưng Tra Hàn Nhi khóc toáng lên.

Cũng không biết khóc bao lâu, Tra Văn Nhi lau nước mắt, nàng có chút tức giận nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta nói, ngươi có phải là nam nhân không vậy?

- Thế nào?

- Ngươi cũng không biết dỗ dành ta?

- Ta với ngươi không quen.

Diệp Hạo nhún vai.

Tra Văn Nhi còn muốn nói, thế nhưng vừa nghĩ tới Tra Hàn Nhi, nước mắt lại bắt đầu rơi.

- Chuyện gì lớn cơ chứ, không phải chỉ là Phong Kiếm tông thôi sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi biết Phong Kiếm tông mạnh cỡ nào không?

Tra Văn Nhi cao giọng nói.

- Mạnh cỡ nào?

- Phong Kiếm tông là tông môn có Siêu Thoát cấp toạ trấn.

- Nhưng cũng chỉ là một Quá Khứ cảnh sơ kỳ mà thôi.

- Cho dù là Quá Khứ cảnh sơ kỳ, đó cũng Siêu Thoát cảnh đấy.

- Sau lưng ta cũng có Siêu Thoát cấp.

- Lừa gạt ai chứ?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền gọi Hoàng Trùng ra.

Tra Văn Nhi quan sát toàn thể Hoàng Trùng một hồi nói.

- Đừng nói với ta rằng Hoàng Trùng này là Siêu Thoát cấp đấy nhé.

- Ngươi không tin?

Diệp Hạo cười như không cười nói.

- Không tin.

Tra Văn Nhi không hề cảm nhận được bất cứ chấn động gì trên người Hoàng Trùng.

Nàng biết tu vi của Hoàng Trùng cao hơn bản thân, nhưng nàng không cảm thấy Hoàng Trùng là cường giả Siêu Thoát cấp.

Cường giả như vậy toàn bộ thiên địa cũng không có bao nhiêu.

- Biết toạ độ không gian của Phong Kiếm tông không?

Diệp Hạo hỏi.

- Biết.

- Cho ta.

Tra Văn Nhi vừa mới đưa toạ độ không gian cho Diệp Hạo liền cảm thấy không gian bốn phía bỗng biến ảo.

Loại biến ảo này khiến nàng có một loại cảm giác cực kỳ đau đớn.

Cũng may loại đau nhức này chỉ kéo dài trong vòng ba hơi.

- Đây là Phong Kiếm tông sao?

Lúc này âm thanh của Diệp Hạo vang lên trong tay nàng.

Tra Văn Nhi không khỏi nhìn về xung quanh.

Khi nàng nhìn thấy một chuôi cự kiếm dựng đứng giữa thiên địa, cả người đều bị choáng váng.

Phong Kiếm tông cách Tra gia rất xa.

Cho dù là lão tổ Tra gia cũng phải tốn một chút thời gian mới có thể đến nơi.

Nhưng bây giờ chỉ trong vòng ngắn ngủi ba hơi thở mà nàng đã xuất hiện ở Phong Kiếm tông.

Điều này nghĩ là gì?

Nàng làm sao có thể không biết?

- Tông chủ Phong Kiếm tông tông chủ, ra gặp một lần.

Diệp Hạo lãnh đạm hô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận