Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3124: Muốn Trốn Nợ.

Nghe vậy ánh mắt Nam Cầm lướt ra một tia ưu thương.

- Nhân Ngư tộc cần Kình Sa tộc trợ giúp.

Nam Cầm yên lặng nửa ngày mới nhẹ nhàng nói.

- Nhưng ta nghe nói tính tình Dương công tử rất nóng nảy, động một tí là muốn giệt cả nhà người ta.

Thị nữ lo lắng nói.

Nàng là thị nữ thân cận của Nam Cầm, dựa theo quy củ cũng phải gả theo.

Nàng không muốn gả cho tên ác ma đố.

Nam Cầm nhìn thị nữ một hồi nói.

- Hiểu Hiểu, đơn đến lúc ta gả đi, ngươi hãy rời khỏi ta.

Sắc mặt Hiểu Hiểu đại biến nói.

- Tiểu thư, ngươi không thể vứt bỏ ta.

- Dương Chung nể tình thân phận của ta sẽ không dám làm gì ta, nhưng ngươi lại không như vậy.

Nam Cầm khe khẽ lắc đầu nói.

- Ngươi không cần phải đi theo ta qua đó chịu tội.

- Không, tiểu thư, Hiểu Hiểu mãi mãi sẽ đi theo tiểu thư.

Hiểu Hiểu nói xong liền quỳ xuống trước mặt Nam Cầm.

- Từ bé đến lớn ta và tiểu thư đều sống nương tựa lẫn nhau, không có ngươi, ta phải sống làm sao đây?

Nam Cầm vuốt ve đầu Hiểu Hiểu.

- Ngươi tội gì phải khổ như vậy?

- Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với tiểu thư, dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, ta cũng không quan tâm.

Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.

Nam Cầm nhìn Hiểu Hiểu, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu Nam Cầm trở lại loan giá.

Diệp Hạo bên trong loan giá vẫn còn ngủ say.

Nàng nhìn Diệp Hạo một hồi rồi thu hồi ánh mắt.

Phần lớn thiên kiêu Tứ Phương vực nàng đều đã gặp qua, trong ấn tượng của nàng không có người như vậy.

Vả lại nàng không hề ngửi được khí tức nguy hiểm từ trên người Diệp Hạo, điều này khiến nàng cảm thấy Diệp Hạo có lẽ là tu sĩ bình thường.

Nàng không biết rằng trừ phi là cùng cấp bậc, bằng không căn bản không thể cảm nhận được chấn động như biến lớn trong cơ thể Diệp Hạo.

- Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hiểu Hiểu nhẹ giọng hỏi.

- Phường thị, nghe nói nơi đó có chiến sủng quý giá.

Nam Cầm nhìn về phương hướng phường thị nói.

Phường thị!

Loan giá của Nam Cầm đi thẳng tới phường thị.

Rất nhiều tu sĩ lập tức nhận ra thân phận của nàng.

- Người kéo xe là Ngư Long sao?

- Nếu vậy người ngồi bên trong hẳn là Nhân Ngư tộc Minh Châu Nam Cầm?

- Nghe nói âm luật của Nam Cầm tiểu thư thuộc hàng vô song.

- Không những thế còn ôn nhu xinh đẹp.

Khi tu sĩ bốn phía đang thảo luận, một thanh niên đồng hành cùng với vài vị nam tử khác đi tới bên cạnh Nam Cầm.

- Nam Cầm, đã lâu không gặp.

Khi nhìn thấy nam tử kia, khắp khuôn mặt Hiểu Hiểu tràn ngập sợ hãi.

Còn trên mặt Nam Cầm lại hiện ra một nụ cười lễ phép.

- Dương công tử.

Sau đó cũng không nói gì nữa.

Đáy mắt Dương công tử lộ ra một tia âm u, nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề có một chút biến hoá, hắn chỉ vaefo loan giá mỉm cười nói.

- Không mời ta vào ngồi một chút sao?

Sắc mặt Hiểu Hiểu lập tức thay đổi, nàng bất an nhìn về phía Nam Cầm.

Dương Chung tựa hồ nhận ra điểm bất thường, hắn nhanh chân đi tới loan giá.

- Tiểu thư.

Hiểu Hiểu kéo kéo cánh tay Nam Cầm bối rối nói.

Nam Cầm ra hiệu Hiểu Hiểu không cần phải lo lắng.

Dương Chung kéo rèm ra, hắn liếc mắt liền thấy Diệp Hạo đang ngủ say bên trong.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.

- Nam Cầm, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?

Dương Chung chỉ vào Diêp Hạo lạnh lùng nói.

Đội nói xanh?

Hắn bị đội nón xanh hay sao?

- Trên đường ta gặp được hắn, thấy hắn say mèm nên mới đưa hắn vào.

Nam Cầm bình tĩnh nói.

- Ngươi nghĩ ta có tin hay không?

Dương Chung gầm thét lên.

Lý do này, lừa ai cơ chứ?

- Ngươi nghĩ ta cần phải lừa ngươi hay sao?

Nam Cầm thản nhiên nói.

- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội để chứng minh.

Dương Chung nói xong liền đưa cho Nam Cầm một chuôi chiến kiếm.

- Giết hắn.

Nam Cầm nhìn thoáng qua chiến kiếm, ánh mắt sắc bén mà nhìn Dương Chung.

- Trong lòng của ngươi Nam Cầm ta thấp kém đến vậy sao?

- Tốt, nếu ngươi không giết, vậy để ta.

Dương Chung nói xong liền đánh một quyền về phía Diệp Hạo.

Sau một khắc, trận pháp trên loan giá được khởi động.

Chằng chịt phù chú hoá thành một màn chắn đỡ đòn của Dương Chung.

Khắp khuôn mặt Dương Chung đều là vẻ âm u.

- Nam Cầm, ngươi ngăn ta?

- Đây chỉ là một người không quen biết mà thôi.

Nam Cầm trầm giọng nói.

- Không quen biết?

Dương Chung vừa nói đến đây, Diệp Hạo cũng ngáp một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt hắn rơi vào trên người Nam Cầm đang ở bên ngoài loan giá.

- Bảo bối, sao ngươi không gọi ta dậy?

Bảo bối?

Nam Cầm cứng đờ!

Trong mắt Dương Chung càng phun ra tia lửa.

- Ngươi còn nói các ngươi không có quan hệ?

Dương Chung sắp tức đến mức muốn bể phổi.

- Có phải ngươi nhận lầm người rồi không?

Nam Cầm bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Hôm qua chúng ta còn ngủ chung đấy, sao ta có thể nhận lầm được?

Diệp Hạo giả bộ tức giận nói.

Nam Cầm dở khóc dở cười nói.

- Ngươi không thể lấy oán trả ơn như thế được.

- Bảo bối, có phải tên xấu xí này uy hiếp ngươi?

Lúc này Diệp Hạo chỉ Dương Chung nói.

Dương Chung không thể chịu đựng nổi, năng lượng hắn ầm vang bộc phát.

Nếu như một đòn trước đó của hắn là tiện tay, vậy bây giờ chính là thực sự.

Loan giá của Nam Cầm lập tức bị đánh nát, cho dù là trận pháp cũng không kịp khởi động.

Trong tay hắn xuất hiện một chuôi chiến kiếm màu xanh lam.

Mũi kím tản ra kiếm mang kinh khủng.

Binh phong sở chỉ.

Sơn hà gào thét.

Mà đối tượng Diệp Hạo lại bất động như sơn.

Hắn không kiên nhẫn mà nhìn Dương Chung nói.

- Chỉ một chút thực lực ấy cũng dám mang ra đi khoe khoang?

Nói xong hắn phất phất tay.

Giống như chỉ tiện tay.

Thế nhưng Dương Chung lại như bị sét đánh, cả người vô lực rơi xuống phía sau.

Khi té xuống đất, hắn không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi.

Hắn oán độc nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

- Muốn trả thù?

Lông mày Diệp Hạo giương lên nói

- Ta không nói cho ngươi đấy.

- Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta sẽ không thể tra ra ngươi sao?

Dương Chung cắn răng nghiến lợi nói.

- Ngươi chờ đó.

Quẳng xuống một câu, Dương Chung đứng lên quay người bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng rời khỏi của Dương Chung, thần sắc Diệp Hạo không có một chút biến hoá nào.

Mà lúc này Nam Cầm phức tạp đi tới bên người Diệp Hạo.

- Ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây?

- Ta đã ngủ trên giường ngươi, vậy ta chí là người của ngươi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chẳng lẽ ngươi không chịu trách nhiệm sao?

- Công tử không nên nói đùa như thế.

Nam Cầm có chút bất đắc dĩ nói.

- Ngươi nhấc ngón tay là có thể đánh bại Dương Chung, thực lực của ngươi chí ít cũng đứng trong hàng ngũ Thiên Bảng.

Thực lực của Dương Chung đứng thứ chín trăm chín mươi tám trên Thiên Bảng.

Như vậy, xếp hạng của Diệp Hạo rất có thể nằm trên chín trăm.

- Bảo bối, ngươi tới phường thị làm gì vậy?

Diệp Hạo lại dời đi chủ đề.

Lúc Dương Chung động thủ, cường giả đang bí mật bảo vệ hắn mới gọi gắn tỉnh dậy, đồng thời đối phương cũng kể ngắn gọi cho hắn nghe về hành động của Nam Cầm.

Mà lúc này hắn nhàm chán nên mới đi trêu chọc Nam Cầm.

- Công tử vẫn nên gọi ta là Nam Cầm đi.

Nam Cầm bị Diệp Hạo đánh bại.

- Cầm nhi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?

Diệp Hạo lại theo cột trèo lên trên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận