Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2725: Vân Đạm Phong Khinh

- Nếu ngươi đã biết ta là Duyên Mộc, vậy ngươi không sỡ sẽ đắc tội với Mộc tộc ta sao?

Duyên Mộc nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói đúng hơn thì ta cảm thấy Mộc tộc các ngươi không dám đắc tội ta.

Diệp Hạo nhìn Duyên Mộc một cái nói.

Duyên Mộc đang định nói bỗng nữ tử hồng y lại nhận ra.

- Các hạ chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo?

- Có vẻ ngươi thông minh hơn nhiều so với tiểu tử Duyên Mộc kia.

Diệp Hạo nhìn nữ tử hồng y vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo?

Nghe được cái tên này, ánh mắt Duyên Mộc lập tức co rụt lại. Hắn rốt cục cũng biết vì sao bản thân không thể gọi được lão tổ.

Bởi vì lão tổ đã từng nói qua, tu vi của hắn không bằng Cẩu Tôn.

- Diệp Hạo, ta nghe nói ngươi là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Nhân tộc, ta rất muốn lãnh giáo một chiêu với ngươi.

Ánh mắt Duyên Mộc nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Cảnh giới Đại Thần Vương cũng có khác biệt.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Cực hạn của ngươi không hề giống với cực hạn của ta.

- Có bản lĩnh thì đến so tài một chút.

Duyên Mộc bị một câu của Diệp Hạo làm kích thích.

- Tới đi.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Duyên Mộc hét lớn một tiếng, sau lưng xuất hiện từng hư ảnh thần mộc to lớn, mỗi một gốc thần một đều tràn ngập hơi thở cự kỳ đáng sợ. Có bất tử thần thụ, có Nhật Bản thần thụ, có Kiến Mộc thiên cây... Những thần thụ này đều là thần thụ nổi tiếng lâu đời, hiện giờ toàn bộ đều được Duyên Mộc triệu hồi ra ẩn tàng giữ rừng ấn ký khắp thiên địa. Dáng dấp của những thần thụ này vô cùng yểu điệu, trên thân phóng ra hàng ngàn vạn ánh sáng lộng lẫy. Bọn chúng vừa xoay tròn, đồng thời hợp thành một đại trận huyền ảo. Đại trận có năng lược thôn phệ cả bầu trời, bốn phía Duyên Mộc dù là vật hữu hình hay vô hình đều nhanh chóng bị phá hủy.

Khủng bố vô biên.

Nhưng thần sắc trên mặt Diệp Hạo cũng không có chút biến hóa nào. Đợi đến khi lực lượng trong đại trận lan đến trên người hắn, hắn mới lắc ống tay áo một cái.

Chỉ lắc một cái rất nhẹ.

Đại trận hủy diệt thiên địa tan biến về như lúc ban đầu, thần mộc xoay tròn đầy trời biến mất.

Mọi thứ đều trở về như lúc ban đầu, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Duyên Mộc bị choáng váng. Hắn biết Diệp Hạo rất mạnh. Bằng không hắn cũng sẽ không mới lên liền sử dụng đại chiêu, thế nhưng hao phí hơn một nửa năng lượng triều hồi ra đại chiêu lại bị Diệp Hạo nhẹ nhàng phá giải.

- Ngươi... Ngươi.

Bờ môi của Duyên Mộc run rẩy, không biết nên nói cái gì.

Ngô Đồng ở xa xa cũng giật mình.

Đối mặt với một công kích này của Duyên Mộc, nàng cũng phải cực kỳ cẩn thận, bằng không sẽ bị rơi vào trong. Nhưng bây giờ tình huống của Diệp Hạo là thế nào?

Chỉ lắc ống tay áo một cái?

Là có thể phá giải công kích.

- Sao ngươi có thể làm được?

Ngô Đồng trợn mắt hốc mồm nói.

- Thế giới này rất lớn.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống, đồng thời một chuôi chiến kiếm sắc bén liền xuất hiện ở cổ Duyên Mộc.

Con mắt Duyên Mộc hung hăng co rụt lại.

Chuyện gì thế này?

Không phải Diệp Hạo đang đứng ở phía trước mình sao?

Vậy chiến kiếm phía sau lưng là thế nào?

Hắn quay người lại phát hiện chẳng biết từ khi nào Diệp Hạo đã đứng đằng sau lưng hắn, chiến kiếm trong tay hắn đang nằm ngnag trên cổ họng hắn. Chỉ cần hắn muốn là có thể kết thúc được tính mạng của mình.

- Ngươi.

Duyên Mộc vừa nói vừa nhìn thân ảnh của Diệp Hạo trước đó, lúc này mới phát hiện thân ảnh kia đã biến mất không thấy.

- Hiện giờ ngươi còn muốn so không?

Diệp Hạo mỉm cười nói.

- Cho tới nay ta đều cảm thấy trong cùng giai ta không có địch thủ, hiện giờ ta mới phát hiện từ trước tới giờ ta đều là ếch ngồi đáy giếng.

Duyên Mộc khổ sở nói.

Chuyện hôm nay cho Duyên Mộc rất lớn trùng kích.

Hắn không ngờ rằng Diệp Hạo lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy. Duyên Mộc không biết rằng nhìn bề ngoài Diệp Hạo dễ dàng là nghiền ép được hắn, nhưng trên thực tế năng lượng trong cơ thể Diệp Hạo cũng chả còn được bao nhiêu.

Vừa mới bắt đầu hắn đã vận dụng Tố Bản Hoàn Nguyên. Đây chính là thời gian thần thông. Tiếp đó Diệp Hạo lại sử dụng Thuấn Ảnh chi thuật, thân pháp này chính là thân pháp đứng đầu mà Diệp Hạo từng thấy qua, không sở hữu nguồn năng lượng kinh khủng, căn bản không có cách nào sử dụng được.

- Thực lực của ngươi cũng không tệ.

Diệp Hạo cảm thấy mình cũng không nên quá đả kích Duyên Mộc, nên hắn mới nói câu đó.

Nhưng Duyên Mộc lại có cảm xúc muốn khóc.

- Diệp tông chủ, ngươi đừng trào phúng ta như vậy chứ?

- Không hề, ta thật sự không hề có ý trào phúng ngươi.

Diệp Hạo vội vàng giải thích thêm.

- Không hề gì chứ?

Duyên Mộc đau đớn một trận.

Diệp Hạo giật mình.

- Từ đầu ta đã nói với ngươi, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi còn không tin.

Lúc này Ngô Đồng đi tới.

- Bây giờ đã tin tưởng chưa?

- Ai có thể ngờ được chênh lệch giữa chúng ta lại lớn như vậy chứ?

Duyên Mộc đưa đám nói.

- Diệp tông chủ, vừa rồi ngươi nói Thanh Khâu cấu kết với tu sĩ ngoại vực?

Ngô Đồng trầm ngâm một chút mở miệng hỏi.

- Người của ta chỉ tra được tin tức như vậy, có lẽ Thanh Khâu muốn tìm minh hữu cũng nên?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Hy vọng vậy.

Ngô Đồng nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Diệp tông chủ, không biết ngươi có suy nghĩ gì với Bạch Linh Lung không?

- Ta chưa từng gặp Bạch Linh Lung, bởi vậy không thể nói được ta có suy nghĩ gì với nàng ta được.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

- Duyên Mộc, ta đoán lần này ngươi phải đi một chuyến không công rồi.

Ngô Đồng nhìn về phía Duyên Mộc nói.

Lúc này Duyên Mộc mới phản ứng được.

- Diệp tông chủ, không phải ngươi muốn hoành đao đoạt ái đấy chứ?

- Nói cứ như nếu ta không xuất thủ, ngươi có thể chiếm vị trí đầu không bằng.

Diệp Hạo đáp ngược lại Duyên Mộc.

- Nếu ngươi không ra tay, chí ít ta còn có chút cơ hội, nhưng một khi ngươi xuất thủ, ngay cả một tia cơ hội nhỏ nhoi cũng bị mất.

Duyên Mộc cười khổ nói.

- Nói cũng có lý.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ nói.

- Đến lúc đó rồi nói sau.

Không qua bao lâu chiếc chiến hạm đã đến gần lối vào Thanh Khâu.

- Ta đi xuống.

Lúc này Ngô Đồng nói.

- Nếu để cho tộc nhân Mộc tộc khác nhìn thấy, đối với chúng ta cũng không tốt.

- Được.

Duyên Mộc gật đầu một cái.

- Diệp tông chủ, chúng ta cùng đi?

Khiến Duyên Mộc không ngờ rằng Ngô Đồng lại mời Diệp Hạo.

- Ta?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ngươi không muốn làm nam thị vệ?

Ngô Đồng hoạt bát nói.

- Không phải do ta sợ Duyên Mộc ăn dấm sao?

Diệp Hạo chỉ vào Duyên Mộc nói.

- Ta ăn dấm cái gì? Nàng không hề có tình cảm với ta.

Duyên Mộc ra vẻ thoải mái nói.

- A?

Diệp Hạo ngạc nhiên nói.

- Thật ra ta đã biết đáp án từ lâu, vừa rồi chỉ là chứng thực lại thôi.

Duyên Mộc lắc đầu.

- Không tệ, nhưng nghĩ thoáng được là tốt, có thời gian ta dẫn ngươi đi Liễu Y các dạo chơi.

- Liễu Y các? Không được đi.

Ngô Đồng trừng mắt Diệp Hạo nói.

- Chuyện này không mượn ngươi xen vào.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Diệp tông chủ, trong nội tâm ta ngươi là bạch mã hoàng tử đấy, không cho ngươi đi tới những nơi bướm hoa đó.

Ngô Đồng tức giận nói.

Giờ khắc này Ngô Đồng càng giống một fan cuồng, chuyển biến như vậy khiến Duyên Mộc nhìn thấy cũng ngu ra.

- Thì ra ngươi nói ngươi thích Diệp tông chủ là thật?

Duyên Mộc trợn mắt hốc mồm nói.

- Sao ta lại cảm thấy ngươi đang đào hố cho ta nhảy vào vậy?

Diệp Hạo cực kỳ hoài nghi Duyên Mộc và Ngô Đồng đang cùng giật dây.

- Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra?

Khắp khuôn mặt Duyên Mộc đều là thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận