Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1619: Thần Thánh Chi Quang

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Hoa Vô Miên tức khắc cảm thấy bản thân có chút càn rỡ.

Các Đại Tông Môn đều không hề nghiên cứu ra cách trị liệu Ác Linh hiệu quả.

Phương pháp trị liệu của Diệp Hạo cực kỳ trân quý.

Bởi vậy ai sẽ công khai?



Đợi đến Hoa Vô Miên tránh đi, Diệp Hạo lấy ra ba Trận Bàn giải khai ra ba Trận Pháp, chúng hóa thành ba đạo bình chướng bao xung quanh Diệp Hạo cùng hơn 300 tu sĩ bị lây bệnh.

Diệp Hạo cảm ứng một chút rồi mới vận dụng Thần Thể.

Thần Thánh Chi Quang rộng lớn hóa thành ngàn vạn quang huy bao phủ hơn 300 tu sĩ.

A!

Ác Linh ẩn trong linh hồn bọn họ dưới Thần Thánh Chi Quang chiếu rọi không chỗ che thân, bọn chúng không có lực ngăn cản, nhanh chóng hóa thành từng sợi tro tàn.

Mấy hơi thở sau, dấu vết còn lại của Ác Linh đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Mà hơn 300 tu sĩ giữa sân vẫn chưa tỉnh lại.

Diệp Hạo cũng không lo lắng rời đi, mà đang suy nghĩ một vấn đề.

Ác Linh kia mới ở hình thái hài nhi đã đánh sợ như vậy, nếu cắt ra hình thái trưởng thành sẽ có kết quả gì đây?

Nghĩ nghĩ Diệp Hạo cũng không còn cân nhắc đến vấn đề này nữa.

Ác Linh thuộc về chủng loại hi hữu.

Chủng tộc không thể có quá nhiều tộc nhân.

Hơn nữa, những năm nay đều chưa cắt ra được Ác Linh trưởng thành.

Dù cắt ra thì không phải còn có Bán Thần.

Diệp Hạo hiện tại cần làm là vững bước tăng tu vi bản thân lên.

Bất quá hiện tại, việc tăng lên tu vi gặp phải một nan đề.

Hắn muốn lấy Hồn Thuật gánh chịu Đại Đạo bản thân.

Thế nhưng chỉ lấy được Thượng Quyển và Trung Quyển Vĩnh Thế Trường Tồn.

Cũng may tìm được tin tức của Hạ Quyển.

Nếu không, hắn muốn tăng lên tới Tiên Tôn Thập chuyển cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian?

Những Yêu Nghiệt giống Diệp Hạo cũng sẽ không tùy tiện mà tăng cảnh giới bản thân, bởi vì nếu căn cơ có vấn đề, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ.

Diệp Hạo tin tưởng chỉ cần có Vĩnh Thế Trường Tồn Hạ Quyển, cho mình 3 năm thì có thể đặt chân đến Tiên Tôn Thập chuyển, dù bản thân cẩn thận rèn luyện cảnh giới này, 10 năm là đủ.

Kỳ thật, đối với Diệp Hạo, 3 hay 10 năm cũng không khác nhau bao nhiêu.

Nếu hắn muốn nhanh chóng tăng lên thì vận dụng Thời Gian Chi Lực.

Diệp Hạo cần an ổn.

Đồng thời cũng phải chuẩn bị Tu Luyện Thể thuật.

Thể Thuật không tu luyện, Nhục Thân làm sao hoàn mĩ?

Bởi vậy dù thế nào, hắn cũng phải tiến về Thất Trọng Thiên.

Cứ như vậy trôi qua nửa khắc đồng hồ, Diệp Hạo vung tay lên triệu hồi ba đạo Trận Pháp và Cấm Chế.

- Được rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hoa Vô Miên vội vàng xoay người nhìn lại.

Lần này dò xét, trong mắt lão lộ ra vẻ chấn kinh.

Lấy nhãn lực Hoa Vô Miên có thể thấy, lực lượng tà ác trong linh hồn 300 tu sĩ đã bị thanh trừ hết.

- Sao ngươi có thể làm được?

Hoa Vô Miên nhìn Diệp Hạo, không nhịn được hỏi.

Diệp Hạo lại cười đáp.

- Cái này không tiện nói cho ông biết.

Sau đó hơn 300 Tu Sĩ bị dẫn đi, đợi đến xác nhận triệt để không có việc gì mới có thể thả ra.

- Chuyện lần này phải cảm ơn ngươi rồi.

Hoa Vô Miên nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Nghiêm túc mà nói chuyện lần này cũng có liên quan đến ta.

Diệp Hạo hơi lắc đầu,

.- Ta làm những điều này chỉ để chuộc lỗi mà thôi.

- Khách sáo rồi.

Hoa Vô Miên vội nói.

Song phương lại hàn huyên hai câu, sau đó hai người tách ra.

Diệp Hạo còn không có đi mấy bước đã bị Hoa Khinh Ngữ dẫn người cản lại.

- Ngươi cứ đi thẳng một mạch thế sao?

- Vậy ngươi nghĩ thế nào?

Diệp Hạo dù bận vẫn ung dung hỏi lại.

Diệp Hạo thật đúng không quan tâm đến uy hiếp của cô nàng.

Cự Đầu có thể uy hiếp đến hắn à?

- Sao ngươi có thể làm được?

Lúc này, một đạo thanh âm nhu hòa vang lên trong tai Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn về phía nữ tử nói chuyện.

- Nghĩ làm được, thì làm được thôi.

- Thiên hạ có thể đối phó với Ác Linh cũng không có bao nhiêu, mà tương đối có hiệu quả tốt nhất chính là Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Bạch y nử tử nhìn như vô ý mà nói.

Thăm dò!

Diệp Hạo cỡ nào thông tuệ, thế nào không nghe ra?

- Cái này ta không biết.

Diệp Hạo cười nói.

Bạch y nữ tử nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Nàng không nghĩ tới bản thân chủ động tiết lộ một chút tin tức, mà bên này lại không có bất kỳ bày tỏ gì.

Chẳng lẽ bản thân suy nghĩ nhiều?

Trong lòng Diệp Hạo có một chút suy đoán.

Bất quá hắn lại không lộ ra ngoài.

- Bởi vì ngươi mà chết nhiều người như vậy.

Hoa Khinh Ngữ nhìn thấy Diệp Hạo không để ý đến mình không khỏi nổi giận.

- Những người này vì ai mà chết, ta thấy ngươi càng hiểu rõ hơn đó.

Diệp Hạo nói đến đây chỉ vào một quán rượu cách đó không xa nói.

- Nếu ta nhớ không nhầm vừa nãy ngươi còn trong quán kia ăn cơm mà.

- Ngươi không phải cũng từ trong tửu lâu đó chạy đến sao?

Hoa Khinh Ngũ hừ lạnh.

- Ta từ trong tửu lâu đi ra cũng bình thường, nhưng ngươi thân là nhân viên bảo an Ngọa Long Sơn, chưa tới giờ ăn đã chạy vào trong tửu lâu ăn, có phải có chút không đúng?

Diệp Hạo nói đến đây dừng một chút.

- Còn nữa, ta biết lý do tại sao ngươi lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Ngươi không phải không muốn tiến đến thế giới kia sao? Ta đi, để ta đi là được chứ gì?

- Cái gì?

Hoa Khinh Ngư giật mình.

- Ngươi có biết nơi đó là đâu không?

- Ta không biết rõ mình có thể sống sót trở về hay không, nhưng nếu có một người có thể sống sót, ta cam đoan người đó chính là ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi tự tin.

- Ta vẫn luôn tự tin.

- Tiểu tử, sao ngươi có thể cùng Hoa tiểu thư nói chuyện như thế.

Lúc này, một tùy tùng của Hoa Khinh Ngữ nhìn không được mở miệng khiển trách.

- Mỗi ngày đều đứng đằng sau cái mông của một người con gái, ngươi không cảm thấy mất mặt à?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn thanh niên kia một cái, nói.

- Ngươi cảm thấy ngươi khúm núm thì đối phương sẽ thích ngươi sao? Đừng quá ngây thơ, tất cả mọi người đều rất bận.

Mặt thanh niên kia đỏ lên nhìn Diệp Hạo, tức giận quát

- Ngươi câm miệng cho ta.

Thanh niên kia nói đến đây đập tới Diệp Hạo một quyền.

Cường phong kinh khủng khiến sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi.

Mắt thấy công kích của thanh niên chuẩn bị rơi vào trên người Diệp Hao, Hoa Vô Miên quơ ống tay áo chấn thanh niên kia liên tục lùi lại mười mấy mét.

- Ngươi muốn vi phạm quy củ Ngọa Long Sơn ta?

Thanh niên kia lúc này mới nhớ.

- Xin lỗi.

Hắn gấp gáp hành lễ với Hoa Vô Miên.

Hoa Vô Miên nhẹ gật đầu sau đó nhìn qua phía Hoa Khinh Ngữ.

- Còn không trở về thu thập đồ vật.

Trong mắt Hoa Khinh Ngữ lộ vẻ khổ sở.

Nàng không ngờ dù Diệp Hạo đã nói thay bản thân tiến về đại thế giới kia, nhưng gia gia vẫn quật cường muốn đưa nàng qua bên đó.

Đây rốt cục có phải gia gia mình không?

Trong lòng Hoa Khinh Ngữ lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác không thể khống chế được vận mệnh.

- Tăng lên thực lực.

Hoa Khinh Ngữ nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận