Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1285: Gặp người quen

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

-Đổi khẩu vị không được?

Diệp Hạo hỏi ngược lại.

-Có thể —— có thể.

Người chia bài vừa nói vừa mở hộp lắc xúc xắc.

Toàn bộ Tu Sĩ thò đầu ra nhìn.

Lần này, vẻ mặt họ trở nên kích động.

Một , một ,hai .

Nhỏ!

Nói cách khác Diệp Hạo thắng.

-Chung tiền đi a.

Diệp Hạo nhìn người chia bài đang ngây dại thản nhiên nói.

-A.

Hắn lúc này mới bừng tỉnh .

-Xin chờ một chút.

Rất nhanh một thị nữ mang theo một cái khay đến .

-Đây là bảy mươi hai vạn thẻ .

Nhìn thấy bảy mươi hai vạn thẻ này, Thạch Tam ảo não hẳn lên.

Bởi vì nếu không phải hắn ngăn cản thì vừa rồi có thể kiếm thêm bảy, tám vạn nữa.

-Tiếp tục.

Diệp Hạo nhìn người chia bài nói.

-Được .

Người chia bài có chút khổ sở nói.

Thạch Tam há to miệng muốn thuyết phục, nhưng nghĩ tới gì đó, lại ngậm lại miệng lại.

-Tiểu.

Đợi đến lúc người chia bài đặt hộp lắc xúc xắc xuống Diệp Hạo lấy toàn bộ một trăm bốn mươi vạn đều đẩy tới vị trí nhỏ .

Người chia bài mở hộp lắc xúc xắc , nhìn thấy ba xúc xắc bên trong ,trên trán không khỏi toát mồ hôi hột .

Bởi vì lần này sòng bài phải trả một trăm bốn mươi vạn Tiên Thạch.

-Tiếp tục.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói .

-Xin lỗi.

Người chia bài mở miệng nói.

-Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống hỏi.

-Dựa theo quy củ vượt qua mức một trăm vạn thì phải qua phòng khách quý.

Người chia bài nói khẽ

-Vừa rồi ta đã phạm quy .

Hắn thật đã phạm quy .

Sở dĩ hắn làm trái quy tắc cũng chỉ muốn thắng lại một trăm bốn mươi vạn trên tay Diệp Hạo .

Đáng tiếc, hắn lại thua thêm một trăm bốn mươi vạn.

Hắn không dám tiếp tục.

Nếu lại thua hai trăm tám mươi vạn, coi như hắn đi tong .

-Vậy ah?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Thạch Tam, thấy Thạch Tam gật đầu , hắn mới đứng lên.

-Vậy ta đi thôi .

Nghe Diệp Hạo nói vậy Thạch Tam không khỏi thở dài một hơi.

Vừa nãy trong lòng hắn muốn đi .

Chợt nghĩ đến thắng được hai trăm tám mươi vạn, một số tiền khổng lồ Thạch Tam có cảm giác mơ hồ.

Hai trăm tám mươi vạn có nghĩa gì?

Trước kia hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới !

Lúc Diệp Hạo cùng Thạch Tam đi về phía quầy đổi tiên thạch thì đụng phải một thanh niên ăn mặt lòe loẹt.

Thanh niên này đi cùng một nữ tử trang nhã .

-Tiểu Ngọc, không phải ta nói khoát, đó giờ ta chưa từng thua .

Thanh niên đó kiêu căng lên tiếng .

-Một tháng trước ta thắng ở đây mười vạn.

-Mười vạn?

Nghe vậy nữ tử bên cạnh giật mình.

Nữ tử cũng là tiểu thư khuê các.

Trên người cũng có tám - mười vạn Tiên Thạch.

Vấn đề là tích lũy rất lâu mới được nhiêu đó thôi.

-Đúng vậy, đợi chút nữa ngươi xem ta làm thế nào đại khai sát giới .

Thanh niên vừa nói xong, ánh mắt dừng trên một thân ảnh quen thuộc.

Hắn liền xông lên ngăn Thạch Tam lại nói:

-Là ngươi.

Thạch Tam kinh nghi bất định nhìn thanh niên:

-Là ngươi?

Thanh niên này không phải ai khác, chính là kẻ cướp đoạt Thạch Hầu con , Thạch Tam lúc trước bị hắn liên lụy xém chết .

-Trương Vận, vị này là ai ?

Nữ tử kia đi đến bên cạnh thanh niên, nhẹ giọng hỏi.

-Một con chuột nhắt nhát gan .

Âm thanh Trương Vận lạnh lùng trả lời.

-Chuột nhắt nhát gan ?

Nghe Trương Vận nói vậy, Thạch Tam tức khắc nổi giận .

-Rõ ràng không có thực lực còn đi đoạt Thạch Hầu con, không phải tự tìm cái chết là gì? Còn nữa ta quen biết ngươi sao? Ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi ngăn cản Thạch Hầu?

-Nếu không phải ngươi quấy nhiễu Thạch Hầu, chúng ta sẽ chật vật như vậy sao?

Trương Vận nhìn Thạch Tam, trong mắt tràn đầy hàn quang.

-Lúc ta gặp được các ngươi thì các ngươi đã bị Thạch Hầu truy sát rồi.

Thạch Tam nổi giận không thôi.

-Ngươi ngậm máu phun người a.

-Ngươi đang nhận thua ?

- Nhận thu cái đầu ngươi .

-Đánh gãy chân hắn cho ta .

Trương Vận nói với trung niên phía sau.

Trung niên này vừa muốn động thủ thì một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai hắn .

-Đây là sòng bạc của Đông Hoa Hoàng Triều , bất luận kẻ nào cũng không được làm càn.

Sắc mặt Trương Vận trầm xuống, mở miệng nói :

-Ta quen Bạch Tiểu Hầu Gia Hoàng Triều .

-Cho dù Bạch Tiểu Hầu Gia ở trong này cũng không thể làm càn.

Nghe như vậy, Trương Vận ý thức được mình không thể làm gì Thạch Tam ở đây .

Lúc này Trương Vận mới chú ý tới khay thẻ trên tay Thạch Tam .

Khiến Trương Vận kinh ngạc là, thẻ bạc trong tay Thạch Tam đạt đến mấy trăm vạn.

-Chỗ này do ngươi thắng?

-Chẳng lẽ ngươi thắng sao?

-Có gan đánh cược cùng ta?

Thạch Tam không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

Ánh mắt Trương Vận chuyển qua hỏi Diệp Hạo.

-Ngươi là gì của Thạch Tam ?

-Ta là gì không quan trọng, chẳng phải ngươi muốn đánh cược?

Diệp Hạo bình tĩnh nói .

-Ngươi muốn ra mặt thay Thạch Tam?

-Có vấn đề?

-Có một số người ngươi không thể đắc tội .

-Ngươi cũng không dám động thủ ở đây,còn vẫy đuôi sói lên với ta?

Diệp Hạo có chút cạn lời nhìn Trương Vận.

-Ngươi nói giống như ngươi dám động thủ ở đây vậy ?

Ba!

Trương Vận kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

Trên mặt nóng bỏng nhắc nhở hắn vừa rồi bị đánh một bạc tay .

-Ngươi ——.

Trương Vận chỉ Diệp Hạo, đỏ ngầu cả mắt.

Chuyện gì đây ?

Giữa nơi đông người !

Hơn nữa hắn còn đang theo đuổi nữ tử trước mắt.

Phụ trách trị an Liêu Hải lập tức muốn ra tay bắt Diệp Hạo, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị động thủ đã phát hiện toàn thân bị cầm giữ, cùng lúc đó bên tay hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng .

-Ngươi muốn chết hay muốn sống?

-Ngươi…ngươi… là ai?

Liêu Hải một mặt khiếp sợ nhìn về hướng Diệp Hạo nói.

Liêu Hải tu vi dạng nào ?

Tiên Tôn Tam chuyển!

Thiên Kiêu bình thường cũng không có thực lực này .

Nhưng thanh niên trước mắt không nói không rằng đã có thể giam cầm hắn .

Điều này có nghĩa gì ?

Điều này nói rõ chiến lực thanh niên ít nhất cũng phải đến Tiên Tôn Trung Giai.

-Ngươi không có tư cách biết ta, ta chỉ hỏi ngươi việc này xử lý như thế nào?

Diệp Hạo nói xong thu hồi Thần Niệm, sau một khắc Liêu Hải khôi phục tự do.

Liêu Hải lau một vệt mồ hôi lạnh đồng thời xuất hiện giữa sảnh.

Hắn nhìn Diệp Hạo như chưa từng xảy ra việc gì .

Hắn cảm thấy Diệp Hạo là người có thực lực đáng gờm trong đám Thiên Kiêu.

Người như vậy đừng nói là hắn , cho dù Đông Hoa Hoàng Triều cũng không muốn đắc tội.

Chợt ánh mắt hắn rơi vào Trương Vận :

-Ngươi coi lời ta nói như gió thoảng qua tai sao?

-Cái gì?

Trương Vận mở to hai nhìn.

Chuyện gì thế này ?

Lúc này Liêu Hải không phải nên răn dạy Diệp Hạo sao?

Hà cớ gì mà quay qua trách móc hắn ?

-Lúc nãy ta khuyên ngươi không được làm càn ở địa bàn của Đông Hoa Hoàng Triều .

Liêu Hải lạnh lùng nhìn Trương Vận nói:

-Ngươi không nghe còn tiếp tục gây sự , chẳng lẽ ngươi cảm thấy Trương gia ngươi có quyền có thế , có thể khiêu khích Đông Hoa Hoàng Triều ta?

Nghe Liêu Hải nói vậy, Trương Vận bị dọa sợ mất mật .

-Không…không…

Bạn cần đăng nhập để bình luận