Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1218: Một trận chiến cuối cùng vì ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Hơn nữa Phúc Tinh lại chú trọng thanh danh.

Hiện tại Diệp Hạo đa tỏ thái độ cường ngạnh, nếu Phúc Tinh bên này không làm gì, thanh danh hắn sẽ bị hủy hoại.

Lão Tiên Vương trầm ngâm một chút nhìn Phúc Tinh nói.

- Ta biết ngươi tuyệt đối tự tin với bản thân, thế nhưng ngươi có nghĩ tới việc bại hay chưa?

- Bại? Làm sao có thể?

Phúc Tinh khinh thường.

- Ta nói một phần vạn khả năng bại thì sao?

Lão Tiên Vương đi qua Cửu Trọng Thiên, hắn biết rõ Diệp Hạo đáng sợ bao nhiêu, hơn nữa nhân mạch Diệp Hạo quá mức khổng lồ, không phải bản thân hắn có thể so sánh. Diệp Hạo một phần vạn quyết tâm xuất thủ, phía bên mình thật sự ngăn không được.

- Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không thể nào bại được.

Phúc Tinh nhìn chằm chằm lão Tiên Vương trầm giọng nói.

Nghe vậy lão nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Đi đi.

Phúc Tinh nhìn lão Tiên Vương thật sâu nói.

- Ta rất cảm kích những năm này người đã bồi dưỡng ta, nhưng ta cũng đã trưởng thành, con đường về sau sẽ do ta tự mình an bài.

Tiếng nói vừa dứt Phúc Tinh xoay người rời đi.

Phúc Tinh lập tức đến Nam Thành.

Mà hiện tại Nam Thành thuộc quyền sở hữu của hắn.

Phúc Tinh quá mạnh mẽ.

Toàn bộ thế hệ trẻ Nam Vực không ai là đối thủ của hắn cả, lại tăng thêm phía sau có một lão Tiên Vương, toàn bộ Nam Vực cho dù Yêu tộc, Ma tộc đều không dám trêu chọc, trên thực tế theo lấy Phúc Tinh quật khởi hắn cũng đã chửng khống một phần ba địa bàn Nam Vực.

Nếu không phải Phúc Tinh còn chưa hoàn toàn trưởng thành hắn đã thu toàn bộ Nam Vực vào bản đồ của mình.

Lúc Phúc Tinh xuất hiện ở Nam Thành, mười thanh niên nam nữ tài hoa xuất chúng không khỏi tiến lên nghênh đón.

- Gặp qua Công Tử.

- Gặp qua Công Tử.

- Gặp qua Công Tử.

Mười thanh niên nam nữ này đều là cường giả Thiên Kiêu của Nam Vực.

Có người khuất phục trước thực lực Phúc Tinh, người bị hắn dùng võ lực trấn áp, người tự nguyện đi theo.

- Trịnh Kỳ, lập tức tuyên bố tin tức, ba ngày sau ta sẽ tự mình đến Viêm Hoàng tông phân cao thấp với Diệp Hạo.

Phúc Tinh nhìn về phía một thanh niên nói.

Trịnh Kỳ cũng không phải Thiên Kiêu bình thường.

Vị này là cường giả Cự Đầu của Nam Vực, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của hắn.

Nghe vậy trong mắt Trịnh Kỳ lóe lên, hắn chú ý tới từ ngữ của Phúc Tinh.

Phúc Tinh không còn nói chém giết Diệp Hạo, mà đổi thành cùng Diệp Hạo so sánh hơn thua.

Cái này nói rõ điều gì?

Nói rõ Phúc Tinh không tự phụ như trước.

Đây là chuyện tốt.

Kỳ thật trước đó Trịnh Kỳ vẫn luôn thuyết phục Phúc Tinh.

Diệp Hạo có thể đến tình trạng hôm nay sao có thể đùa được?

Chỉ là Phúc Tinh không nghe hắn.

Hiện tại thấy được lão Tiên Vương thuyết phục vẫn có tác dụng nhất định.

Trịnh Kỳ rời đi.

Phúc Tinh trầm ngâm nhìn một chút rồi nhìn về phía nữ tử thanh tú động lòng người.

- Hàm Hương, vẫn không có tung tích Trác Tinh Nhi sao?

- Trác Tinh Nhi được Ngọc Long cứu, b những ngày này chúng ta vẫn tìm được một chút tung tích.

Dù trong lòng nữ tử được gọi Hàm Hương kia ghen ghét không thôi nhưng trên mặt nàng vẫn không hề biến hóa.

Hàm Hương rất uất ức.

Luận tu vi mình cũng là một Cự Đầu, luận tướng mạo mình cũng không kém hơn Trác Tinh Nhi, nhưng Phúc Tinh lại vẫn tưởng niệm nàng ta mãi không quên.

-Vận dụng tất cả lược lượng có thể vận dụng, phải bắt Trác Tinh Nhi ở lại Nam Vực.

Phúc Tinh nói đến đây trong mắt lộ ra một ra tia thần mang nồng đậm.

- Ngọc Long thì sao?

Hàm Hương hỏi.

- Dám chen vào chuyện của ta, giết là được.

Phúc Tinh lạnh lùng nói.

- Cái này … cái này …Ngọc Long thế nhưng là Cự Đầu.

- Cự Đầu thì sao? Nam Vực là địa bàn của ta.

Phúc Tinh lạnh lùng trả lời.

-Ta không tin Tiên Đình Chi Chủ sẽ bởi vì một Ngọc Long mà trở mặt.

Kỳ thật dù xích mích Ngọc Long cũng không sợ, dù sao sư tôn hắn cũng cùng một cấp bậc với Tiên Đình Chi Chủ.

Ai lại sợ ai?

Viêm Hoàng Tông!

Sau khi ăn vào Bát phẩm Cá Chép, Xuân tập trung củng cố tu vi bản thân.

Đây là lần chuẩn bị cuối cùng.

Chờ khi chuẩn bị đầy đủ, Xuân sẽ ăn Độ Ách Đan chứng đạo Tiên Vương.

Mà ngay lúc này, Xuân hình như nhận thấy gì đó nên dời ánh mắt nhìn về phía ngoài, sau một khắc thân ảnh Xuân xuất hiện tại sơn môn Viêm Hoàng Tông, trên miệng sơn môn có một mai Khấn Cấp Truyền Tấn Ngọc Phù màu hồng, Xuân vung tay lên triệu hoán Truyền Tấn Ngọc Phù tới trong tay.

Bóp nát Truyền Tấn Ngọc Phù một sợ ba động truyền vào bên trong thức hải nàng.

Chốc lát sau đó trên mặt Xuân tràn đầy vẻ âm trầm.

-Phúc Tinh, ngươi khinh người quá đáng.

Xuân là Các Chủ Đằng Long Các.

Mà hiện tại Phúc Tinh không thèm che dấu mà xuất thủ với Ngọc Long cùng Trác Tinh Nhi cũng đánh vào mặt Các Chủ như nàng.

Bất quá tỉnh táo lại trên mặt Xuân lộ vẻ cười khổ.

Tiên Đình Chi Chủ những năm này đều một mực bế quan mưu cầu đột phá đến cảnh giới cao hơn, bởi vậy trên thực tế, chưởng quản Tiên Đình là thê tử của hắn, Tây. Những năm này Phúc Tinh ngang ngược càn rỡ Xuân đã từng đề nghị giáo huấn hắn, bất quá Tây lại phản đối đề nghị này.

Tây nói Phúc Tinh nhất định sẽ trở thành bá chủ.

Bởi vậy Tiên Đình có thể không đắc tội thì không nên đắc tội.

Xuân biết hiện tại Tây muốn bình ổn.

Chuyện này dù bẩm báo nàng cũng không được gì, bởi vậy Xuân trực tiếp đi đến thư phòng Diệp Hạo.

Diệp Hạo buông tình báo trong tay xuống ra hiệu Xuân ngồi xuống.

- Các Chủ ở không quen sao?

- Lần này ta tới đây muốn ngươi giúp một chuyện.

- Chuyện gì?

- Trác Tinh Nhi cùng Ngọc Long đã xảy ra chuyện.

Sắc mặt Diệp Hạo biến hóa.

-Hai người đấy đều là cường giả Cự Đầu, Tiên Vực còn có ai dám xuất thủ với bọn họ?

- Phúc Tinh.

- Vì sao Phúc Tinh lại làm vậy?

- Phúc Tinh coi trọng Trác Tinh Nhi.

- Biết vị trí của bọn họ không?

- Ta có thể liên lạc với bọn họ.

- Vậy đi thôi.

- Có cần mang theo Độc Cô tiền bối không?

- Lấy thực lực của Độc Cô tiền bối tiến về Nam Vực bất quả chỉ một lần hô hấp thôi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Hơn nữa ta cũng muốn nhìn xem người nào không có mắt dám đối phó ta?

Nam Vực!

Toàn thân Trác Tinh Nhi đều có máu tươi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, trong ngực nàng ôm một thanh niên, thanh niên này không phải Ngọc Long thì là ai? Bất quá bộ dáng của Ngọc Long cực kỳ thê thảm, trên ngực còn cắm một mũi tên, máu tươi theo mũi tên không ngừng chảy ra.

- Ngọc Long, kiên trì.

Trác Tinh Nhi nhìn sinh mệnh lực của Ngọc Long không ngừng trôi qua, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sốt ruột cùng bất an.

- Tinh Nhi, không cần quan tâm đến ta, cứ để ta ở đây đi.

Ngọc Long khó khăn nói.

- Nếu ngươi cứ mang theo ta, đến lúc đó ngay cả ngươi cũng không thể đi được.

- Không được, ta nhất định sẽ đưa ngươi về Đằng Long Các.

Trác Tinh Nhi nói đến đây hai hàng nước mắt cũng rơi xuống.

Một thân thương thể này của Ngọc Long đều vì nàng mà nhận.

- Tinh Nhi, ta biết rõ tình hình bản thân, dù ngươi dẫn ta tới Đằng Long Các, ta cũng không thể sống sót.

Ngọc Long nói đến đây sinh mệnh chi lực không còn rút xuống, cùng lúc đó khí tức Ngọc Long không ngừng mà tăng lên.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Trác Tinh Nhi hoảng sợ nói.

- Hãy để cho ta vì ngươi mà đấu một trận cuối cùng.

Ngọc Long từ trong ngực Trác Tinh Nhi nhảy ra ánh mắt nóng bỏng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận