Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3001: Bố Lai Ân

- Long Uyên môn không dọa được ngươi? Không biết ta có thể hay không?

Khi Sáo Ngọc nói xong, một thân ảnh nguy nga xuất hiện ở giữa sân.

Ngay khi nhìn thấy thân ảnh này, tu sĩ toàn trường đều phải biến sắc.

Người đứng thứ tám trong Thiên Bảng, Bố Lan Ân.

Người nắm giữa lệnh bài kim cương.

Một thân tu vi kinh thiên động địa!

Sắc mặt Sáo Ngọc trở nên khó coi.

Hiển nhiên nàng không ngờ sẽ phải đụng Bố Lai Ân sớm đến như vậy.

- Ngươi thì tính là thứ gì chứ?

Đúng lúc này Diệp Hạo lại lạnh nhạt nói.

Giữa hai hàng lông mày của Bố Lai Ân toát ra sát ý dữ tợn.

- Đã rất nhiều năm rồi không có người nào dám nói với ta như vậy.

Bối Lai Ân gằn từng chữ về phía Diệp Hạo.

- Nói cứ như ngươi là thiên hạ đệ nhất vậy.

Diệp Hạo nói đến đây, trên bài tay cũng đồng thời xuất hiện một lư đồng.

Lư đồng thoạt nhìn vô cùng đơn giản.

Nhưng ngay trong nháy mắt Diệp Hạo xách trong tay, không gian xung quanh đều mất khống chế.

Sát cơ đáng sợ khiến tu sĩ toàn trường đều phải tái mét.

Sắc mặt Bối Lai Ân cũng thay đổi.

Hai tay của hắn vừa kết ấn, đồng thời cũng được một lồng sáng màu xanh lục bao phủ, cùng lúc đó phía trên đỉnh đầu hắn còn xuất hiện một phương thế giới, mà phương thế giới này liên tục không ngừng vận chuyển năng lượng cung cấp cho lồng ánh sáng màu xanh lục bao quanh người Bối Lai Ân.

- Lồng giam của Tinh Linh tộc.

- Lồng giam kiêm cố không thể phá vỡ nổi, cho dù cùng giai cũng không thể đánh vỡ được.

- Không biết thanh niên thần bí này có thể đánh vỡ được không?

- Đánh vỡ? Nói đùa cái gì vậy? Đừng quên vị này chính là Bố Lai Ân đấy?

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng thanh niên này là tu sĩ bình thường sao?

- Có thể khiến Bố Lai Ân xuất toàn lực, sao có thể là hạng người dễ nhằn được?

Khi tu sĩ bốn phía thảo luận, thiên địa lư đồng trong tay Diệp Hạo hung hăng đập tới.

Răng rắc!

Lồng ánh sáng của Bố Lai Ân ngay cả một lần hô hấp cũng không thể kiên trì được.

Ngay trong nháy mắt lồng ánh sáng bị phó vỡ Bố Lai Ân cũng bị chấn động lui về phía sau vài trăm mét, đợi đến khi ngừng lại, chiến giáp trên người hắn đều bị máu tươi nhiễm đỏ.

Muốn bao nhiêu thê thảm đều có bấy nhiêu.

Khắp khuôn mặt Bố Lai Ân đều là thần sắc khó tin.

- Ngươi là ai?

- Đứng thứ tám trong Thiên Bảng?

Diệp Hạo hài hước nói.

- Đây là vốn liếng để ngươi phách lối sao?

Bố Lai Ân há to miệng, cuối cùng vẫn trầm mặc.

Chênh lệch giữa hai bên quá xa, Bố Lai Ân biết rõ dù mình có cố gắng hơn đi nữa cũng không thể đuổi kịp được vị này.

Mà lúc này Chính Đức cũng bị choáng váng.

Trước đó hắn còn cảm thấy tu vi của Diệp Hạo cũng sẽ không khác mình lắm, nhưng thông qua một chiêu Diệp Hạo vừa mới đánh ra khiến Chính Đức nhận ra xếp hạng của Diệp Hạo có lẽ nằm ở năm vị trí đầu.

Ngay sau đó Diệp Hạo nhìn về phía Long Vũ.

- Có phải ngươi muốn cướp khối Nguyên thạch này phải không?

Long Vũ biến sắc nói.

- Công tử, ngươi đừng nói đùa.

Ba!

Diệp Hạo tát Long Vũ một cái.

- Nói đùa? Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Cũng có tư cách nói đùa với ta?

Trên mặt Long Vũ lộ ra vẻ tức giận.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

Long Vũ thấp giọng gầm thét lên.

- Hôm nay ta cứ khinh người quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Có gan thì mời lão tổ trong tộc của ngươi tới đi.

Long Vũ dám không?

Đủ loại dấu hiệu đã chỉ ra Diệp Hạo giữ lệnh bài kim cương.

Nói cách khác trên người Diệp Hạo có một chiến linh Tương Lai cảnh hậu kỳ.

Mà lão tổ Long Uyên môn cũng chỉ có cấp bậc này.

Nếu hai bên đánh nhau thật, không biết ai thắng ai thua.

Bên nàng thắng thì không sao, nhưng lỡ thua thì sao đây?

Long Uyên môn có khả năng không thể nào ngóc đầu lên được.

Vả lại dù bên bọn họ thắng, chẳng lẽ bọn họ dám đụng đến Diệp Hạo sao?

Siêu Thoát cảnh trở lên không được xuất thủ, đây là quy tắc do các đại Chúa Tể tự tay lập thành.

Ai dám vi phạm?

Quả thật Long Uyên môn vẫn có thể dùng cường giả Cấm Kỵ cấp.

Vấn đề là các cao thủ thế lực khác sẽ buông tha cơ hội nịnh nọt người nắm giữa lệnh bài kim cương sao?

Sẽ không!

Các đại thế lực nhất định sẽ điên cuồng triệu tập cao thủ đến đây gấp rút tiếp viện.

Đến lúc đó Long Uyên môn rất có thể bị vây công tứ phía.

- Tại sao không nói chuyện?

Diệp Hạo dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt của Long Vũ.

Nhục nhã!

Không sai!

Diệp Hạo đang nhục nhã Long Vũ.

Chỉ cần Long Vũ dám ra tay, Diệp Hạo cũng thừa cơ hội diệt luôn Long Uyên môn.

Mà đúng lúc này một thanh âm hùng hồn vang lên giữa toàn trường.

- Công tử, có thể nể mặt ta một lần được không?

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn sang.

Một trung niên đồng hành cùng với một vài lão giả xất hiện ở nơi này.

- Tại hạ là môn chủ Long Uyên môn, Long Huyền.

- Thì ra là Long môn chủ.

Diệp Hạo nhìn Long Huyền một cái nói.

- Long Vũ cướp Nguyên thạch của ta, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích thuyết phục không đây?

- Không biết ngươi muốn như thế nào?

- Chuyện này phải xem Long Uyên môn ngươi có thành ý hay không?

Ra giá?

Diệp Hạo làm sao có thể ra giá?

Hắn muốn khống chề quyền chủ động ở trong tay mình.

Long Huyền nghĩ một hòi nói.

- Như vậy đi, ta đưa cho ngươi mười khối Nguyên thạch, thế nào?

- Đưa như thế nào?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc hứng thú.

- Tại Long Uyên môn ta cũng có một sân, ngươi có thể thoải mái lựa chọn mười khối.

Long Huyền nhẹ nhàng nói.

- Được.

Diệp Hoạ nghĩ một hồi rồi nói.

Nhìn thấy mọi chuyện được bỏ qua, trong lòng Long Huyền mừng rỡ không thôi.

Diệp Hạo chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Bố Lai Ân xếp hạng thứ tám trong Thiên Bảng, từ đó khiến Long Uyên ý thức được thứ hạng của Diệp Hạo phải ở năm vị trí đầu, mà những người này không phải Long Uyên môn có thể trêu chọc được.

Bởi vậy cho dù phải hao phí cái giá cao hơn nữa Long Huyền cũng muốn bỏ qua chuyện này.

- Bây giờ tiếp tục xử lý thạch.

Diệp Hạo nhìn về phía nhân viên xử lý nói.

Khi nhân viên xử lý thạch đang tiếp tục công việc của mình, ánh mắt Mộ Nặc Nặc nhìn Diệp Hạo lộ ra tia mê ly và sùng bái.

Trước đó trong lòng Mộ Nặc Nặc đã cực kỳ đánh giá cao Diệp Hạo, hiện tại nàng mới biết mình vẫn còn đánh giá quá thấp vị này.

Đứng thứ năm trong Thiên Bảng!

Phải biết Thiên Bảng này đại biểu cho toàn bộ khu vực Lục Đạo.

Mà bây giờ nàng đang đứng cùng người như vậy.

- Công tử, trước đó có phải chúng ta đã hiểu lầm hắn không?

Bạch Linh Lung thấp giọng nói ra.

- Chắc là hiểu lầm, vị này chỉ đơn thuần muốn giúp chúng ta mà thôi.

Thiên Thai có chút buồn rầu nói.

Người đứng thứ năm trong Thiên Bảng cần ngấp nghé bọn họ chắc?

Nói đùa cái gì?

- Bây giờ chúng ta qua xin lỗi vẫn còn kịp chứ?

Bạch Linh Lung nhỏ giọng nói.

- Chuyện này…

Thiên Thai suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đi thôi, nếu có thể nhờ vả được vị này, tương lai chúng ta cũng sẽ không cần dè dặn nữa.

Sau đó Thiên Thai đồng hành cùng với Bạch Linh Lung đi tới chỗ Diệp Hạo.

Thiên Thai vừa mới định nói đã nghe tiếng kinh hô xung quanh.

- Hồn ngọc.

- Không ngờ là Hồn ngọc trong truyền thuyết.

- Mỗi lượng Hồn ngọc đều có giá trị liên thành, mà đống này cũng phải mấy chục cân.

- Càng khó tin hơn khối Hồn ngọc này là một khối hoàn chỉnh.

- Không biết vị này có thể giữ được hay không?

- Ai dám giật đồ từ trong tay thiên kiêu đứng thứ năm trong Thiên Bảng?

- Mười người đứng đầu đều được Chúa Tể chú ý, ta nghe nói trừ phi là cùng cấp bậc nếu không ai động người đó chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận