Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 917: Vũ Lâm Quân

Mạt Nhi nhìn thấy tình huống này vội vàng kéo một thiếu nữ cách đó không xa.

- Đường Đường, hai vị này giao cho ngươi.

Đường Đường a một tiếng.

- Đây chính là tỷ tỷ ta, tỷ tỷ sẽ chiếu cố cho ngươi.

Mạt Nhi nói bên tai Đường Đường một câu liền nhanh chóng rời đi chạy đến bên người thanh niên cẩm bào.

Tô Tử Hiên đến Trân Bảo Các thứ nhất là vì muốn mua một kiện trọng bảo, thứ hai cũng là muốn tìm gái đẹp.

Ngay lúc Tô Tử Hiên đang dò xét hai hàng thiếu nữ ở cửa Mạt Nhi liền tiến đến bên cạnh hắn.

- Tô công tử.

Mạt Nhi vừa nói vừa ôm cánh tay Tô Tử Hiên, cùng lúc đó càng không ngừng dùng ngực sung mãn cọ cọ.

Tâm thần Tô Tử Hiên vì đó mà rung động.

Ánh mắt nhìn Mạt Nhi cũng tràn đầy lửa nóng.

Lần trước Tô Tử Hiên đến Trân Bảo Các là đi cùng với Mạt Nhi, bởi vậy hắn biết rõ thiếu nữ trước mắt là yêu tinh cỡ nào. Ban đầu Tô Tử Hiên đến đây là muốn tìm cái lạ, thế nhưng hiện tại Mạt Nhi lại cọ đi cọ lại khiến những suy nghĩ kia của hắn cũng quên luôn, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là cùng nàng hung hăng đại chiến ba trăm hiệp.

Bất quá Tô Tử Hiên đồng thời biết rõ đồ bản thân mua sắm không có giá trị nhất định thì khẳng định Mạt Nhi sẽ không theo mình ra ngoài.

Bởi vì đồ vật bản thân mua sắm càng nhiều hoa hồng Mạt Nhi lấy cũng càng nhiều.

Sắc mặt Vô Danh cũng lạnh xuống.

Hành động này của Mạt Nhi rõ ràng là tát thẳng vào mặt hắn cùng Diệp Hạo a.

Ngay lúc Vô Danh chuẩn bị lên tiếng thiếu nữ được gọi là Đường Đường rốt cục cũng phản ứng.

- Vị công tử này, Mạt Nhi tỷ tỷ cũng là muốn chiếu cố ta, ngươi có thể đừng tìm phiền phức cho nàng được không?

Đường Đường thấp giọng nói ra.

- Ngươi cảm thấy nàng đang chiếu cố ngươi?

Vô Danh cười lạnh nói.

- Ngươi thật đúng là hồn nhiên đến đáng thương a.

- Ta…

Đường Đường không phải ngu, làm sao không nhìn ra chứ?

- Ta cái gì mà ta…?

Vô Danh có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép.

- Vị kia là Vũ Lâm Quân Tô Tử Hiên Tô Bá Tước.

Đường Đường nhìn Tô Tử Hiên ở nơi xa một cái nói.

Vô Danh nghe được như vậy có chút kinh ngạc nhìn Đường Đường một cái.

Hóa ra thiếu nữ này không cho mình tìm Mạt Nhi phiền phức là lo lắng làm tức giận Tô Tử Hiên a.

- Đường Đường.

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ trước mắt không khỏi xuất hiện thân ảnh của Đường Đường, không biết có phải là trùng hợp hay không, thiếu nữ trước mắt có ba bốn phần tương tự với Đường Đường.

- Công tử, ngươi gọi ta phải không?

Đường Đường tò mò hỏi.

- Không có việc gì.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vũ Lâm Quân thì có gì ghê gớm.

Khiến Đường Đường không ngờ tới là Vô Danh lại nói ra câu này.

Toàn trường xôn xao!

Tu sĩ bốn phía đều ngạc nhiên nhìn về phía Vô Danh.

Bọn họ không hiểu lá gan Vô Danh sao lại lớn đến như vậy?

Vũ Lâm Quân thế nhưng là một trong ba chi quân đội tinh nhuệ nhất của Tiên Đình a.

Số lượng Vũ Lâm Quân chỉ có 10 vạn.

Nói người người như long cũng không sai.

- Ngươi nói cái gì?

Tô Tử Hiên nghe thấy có người vũ nhục Vũ Lâm Quân giận tím mặt đi tới chỗ Vô Danh.

Vô Danh nhìn thấy Tô Tử Hiên khí thế hung hăng đi tới, hai con mắt toát ra tia lạnh lùng sắc bén nói.

- Lão tử nói ngươi có gì hơn người.

- Ngươi…

Tô Tử Hiên nói liền muốn xuất thủ, thế nhưng lại bị Mạt Nhi kéo lại.

- Tô công tử, nơi này là Trân Bảo Các.

Mạt Nhi vội nói.

Nếu Tô Tử Hiên xuất thủ ở trong này bản thân có khi cũng bị trừng phạt, dù sao chuyện này ban đầu là do bản thân gây nên.

Tô Tử Hiên tỉnh táo lại.

- Có bản lãnh thì nói tên ra.

Nghe vậy Vô Danh ha ha cười nói.

- Muốn sau này gây chuyện sao? Ngươi thấy ngươi đủ tư cách sao?

Vô Danh thật không quan tâm tới Tô Tử Hiên.

Vũ Lâm Quân tinh nhuệ chẳng lẽ còn có thể so với tu sĩ Đằng Long Các sao?

- Đi thôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diêp Hạo lên tiếng Vô Danh cũng không nói cái gì.

- Sợ hàng sao?

Tô Tử Hiên nhìn thấy Vô Danh không dám xưng tên không khỏi nở nụ cười.

- Dù sao chuyện này cũng là do chúng ta khởi màn.

Vô Danh vừa muốn bạo tới lại bị Diệp Hạo kéo lại nói.

- Ta phải cho người ta có quyền phản kích không phải sao?

- Được rồi.

Vô Danh nghĩ nghĩ liền nhẹ gật đầu.

Bên trong Trân Bảo Các thật sự không thể động thủ.

Nhưng cũng phải xem là người nào.

Không đề cập tới thân phận đệ tử Đằng Long Các của Vô Danh, chỉ mỗi việc sư tôn Tiên Vương phía sau Vô Danh, Trân Bảo Các sẽ không thể tùy tiện xử phạt Vô Danh.

Tất cả chỉ đều là tương đối thôi.

Diệp Hạo đi vào bên trong đại sảnh Trân Bảo Các đã bị hấp dẫn bởi trân bảo muôn màu rực rỡ.

Trên dưới toàn thân không hề có một cây thiên mã tạp mao, cũng đã hóa hình tướng mạo phủ mị thỏ nữ, trân trâu to lớn dưới hải vực vạn trượng, đồ trang sức ngọc truy có thể kháng tâm ma.

Diệp Hạo nhìn xung quanh như được mở rộng tầm mắt.

- Mạt Nhi, ngọc bội này ngươi cảm thấy thế nào?

Lúc này Tô Tử Hiên chỉ vào một ngọc bội trong suốt nói.

- Đẹp.

Mạt Nhi nhìn thoáng qua liền thích ngọc bội này, bất quá giá ngọc bội cũng tới 3000 Tiên thạch.

- Lão bản, ta muốn cái này.

Tô Tử Hiên chỉ vào ngọc bội nói.

Lão bản lấy ra ngọc bội đưa cho Tô Tử Hiên.

Tô Tử Hiên nhìn thoáng qua rồi đưa cho Mạt Nhi.

- Đeo lên thử xem.

- Tô công tử, ngươi đưa cho ta?

Một đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên của Mạt Nhi nói.

- Không muốn sao?

Tô Tử Hiên giả bộ cất ngọc bội vào trong túi áo.

- Muốn muốn muốn.

Mạt Nhi vội vàng đoạt lại ngọc bội nói.

Đợi đến lúc Mạt Nhi đeo ngọc bội ở bên hông Tô Tử Hiên cười tủm tỉm nói.

- Đẹp không?

- Vậy ngươi phải hồi đáp gì cho ta nào?

Mạt Nhi làm sao không hiểu ý của Tô Tử Hiên, nàng ở bên tai Tô Tử Hiên thổi khí như lan nói.

- Ban đêm tùy ngươi giày vò, được không?

Tô Tử Hiên trong lòng tức khắc lửa nóng.

- Yêu tinh ngươi a, hiện tại ta cũng chịu không nổi rồi.

Ánh mắt Tô Tử Hiên tràn đầy lửa nói nói.

- Đừng nóng lòng a. Đấu giá hội kết thúc ta sẽ đi với ngươi.

Mạt Nhi nũng nịu nói.

Nàng muốn là không ngừng lắc lư khiến Tô Tử Hiên không ngừng mua đồ, như vậy thu hoạch nàng mới càng nhiều.

Muốn giày vò nàng một đêm thì những Tiên thạch kia làm sao đủ.

Mỗi ngày Trân Bảo Các sẽ cử hành một lần Đấu giá hội.

Đúng lúc này Tô Tử Hiên thấy ba người Diệp Hạo cách đó không xa.

Trong mắt Tô Tử Hiên lóe lên một đạo hào quang liền đi tới.

- Ba vị, đi dạo lâu như vậy vẫn chưa mua được thứ gì sao?

- Quản chuyện của ngươi đi.

Vô Danh cười lạnh nói.

- Cái này cứ mặc kệ ta, ta chỉ cảm thấy ngươi mua hay không đều không quan trọng, thế nhưng là tiểu cô nương đi theo người liền xui xẻo rồi.

Tô Tử Hiên không mặn không nhạt nói ra.

- Người ta thế nhưng là dựa vào tăng lên để ăn cơm a.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá.

- Nhìn thấy không?

Tô Tử Hiên chỉ vào ngọc bội đang treo lơ lửng bên hông Mạt Nhi nói.

- Đây là ta vừa mới mua cho nàng, 3000 trung phẩm Tiên thạch, ta thấy không bằng ngươi đi theo ta đi.

Sắc mặt Mạt Nhi biến hóa.

Đường Đường tới khẳng định sẽ kiếm một chén canh.

Trong lòng Mạt Nhi làm sao có thể thoải mái đây?

Bất quá Mạt Nhi biết rõ lúc này nên làm gì.

Bởi vậy Mạt Nhi mở miệng nói.

- Đường Đường, còn không tới?

- Không cần.

Đường Đường lắc đầu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận