Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2670: Không Cần Lo Lắng

Phổ Đà không khỏi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

- Hiện giờ Diệp Vô ở Thiên Không thành vẫn rất tốt.

- Ngươi đang dùng Diệp Vô để uy hiếp ta sao?

Diệp Hạo nhìn Phổ Đà nói.

- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi... Diệp Vô lựa chọn vô cùng chính xác.

Phổ Đà lắc đầu nói.

- Thiên Không thành còn mạnh hơn cả ngươi tưởng tượng nữa.

- Các ngươi tranh bá thế nào ta không hề có hứng thú.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Nhưng Viêm Hoàng tông cũng không sợ bất cứ uy hiếp gì.

Dừng một chút trong mắt của hắn lóe lên sát cơ dữ tợ.

- Chẳng phải chỉ là sáu cấm địa thôi sao? Ngươi cứ nhìn xem Viêm Hoàng tông đánh bay sáu cấm địa này như thế nào.

Phổ Đà chấn động. Chẳng lẽ Viêm Hoàng tông còn có chiêu chuẩn bị phía sau sao?

Nhưng mà làm sao có thể?

Cẩu Tôn cũng đã là chiến lực mạnh nhất rồi mà?

Chẳng lẽ...?

Khi Phổ Đà nhận ra được điểm này liền ngạc nhiên không chắc nhìn Diệp Hạo nói.

- Vị trong truyền thuyết kia lưu lại chuẩn bị phía sau sao?

- Muốn biết vị kia có chuẩn bị gì phía sau không, thăm dò một lần chẳng phải sẽ biết sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Phổ Đà nhìn sâu một lần rồi cáo từ rời khỏi.

Thăm dò?

Loại chuyện này nào có thể thử tùy tiện được?

Hắn cần phải đưa tin tức này cho thành chủ Thiên Không thành biết. Sau khi Phổ Đà rời khỏi Diệp Hạo liền đi vào bên trong tiểu thế giới.

- Có mấy cấm địa chuẩn bị xuất thủ?

Lúc này chó con đã hóa thành một tướng sĩ thiếu niên tướng mạo bình thường.

- Sáu cái.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Sáu cái?

Ánh mắt chó con lộ ra tia suy tư.

- Nếu sáu cái thì ta vẫn có thể ứng phó được.

- Ngươi có thể ứng phó?

Ánh mắt của Diệp Hạo lộ ra một tia nghi ngờ.

- Ta của năm đó đương nhiên ứng phó không được, nhưng sau khi được chủ nhân ta trợ giúp, sức chiến đấu của ta đã tiến lên một bước, mặc dù không thể vô địch thiên hạ được, nhưng chống lại sáu cường giả cấm kỵ vẫn không có bao nhiêu vấn đề.

Chó con nói xong cũng đưa bức tranh cổ cho Diệp Hạo.

- Ngươi hãy treo chân dung của chủ nhân trong thư phòng của ngươi đi.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Lúc Cẩu Tôn giao thủ, Viêm Hoàng tông sẽ lâm vào nguy hiểm, Lúc đó dù là mẫu hạm nửa bước cấm kỵ cũng không dùng được. Chỉ có lực lượng cấm kỵ mới có thể bảo vệ được.

Thư phòng của Diệp Hạo là nơi quan trọng nhất của Viêm Hoàng tông. Treo chân dung ở chỗ đó cũng an toàn nhất. Thật ra để ở nơi đâu đều như thế, dù sao chân dung cũng có linh a.

- Ta đi tu hành.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Những năm này ngươi tu hành cũng quá nhiều rồi, cũng không cần phải tự tạo áp lực cho mình như thế.

Cẩu Tôn cười nhạt nói.

- Bây giờ Viêm Hoàng tông đã không sợ bất kỳ thế lực nào.

- Ta.

- Hiện tại còn chưa đến đại chiến cuối cùng.

Cẩu Tôn nhìn Diệp Hạo nói.

- Dù cho đại chiến Viêm Hoàng tông cũng có thể tự vệ được.

- Ta hiểu được.

- Tu vi ngươi hiện giờ đã là Thần Vương cảnh tầng thứ chín, khoảng cách đến Thần Vương đỉnh phong cũng chỉ còn một bước, lúc này ngươi cần buông lỏng tâm tính, biết không?

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ngươi đi nhìn Phiên Phiên các nàng đi.

Cẩu Tôn cười nói.

- Chúng ta không thể chỉ có mỗi tu luyện rồi tu luyện được.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi đi tới thư phòng của Đường Phiên Phiên.

Trong thư phòng, Đường Phiên Phiên đang xử lý một vài công việc với Khổng Dĩnh Nhi.

- Bây giờ có thể khẳng định là Minh Cốc cấm địa, Không Hoa cấm địa, Bá Đao cấm địa, Huyễn Thiên cấm địa, Thiên Tàn cấm địa, Địa Khuyết cấm địa đã liên kết.

Khổng Dĩnh Nhi nhẹ nhàng nói.

- Ta để ý thấy Kiếm Trủng cấm địa, Hoa Hải cấm địa cũng đang rục rịch.

- Nhiều cường giả cấm kỵ như vậy, Viêm Hoàng tông có thể ngăn cản sao?

Đường Phiên Phiên lo lắng nói.

Cẩu Tôn đến khiến đám cao tầng Đường Phiên Phiên cực kỳ hưng phấn, nhưng ai có thể ngờ được Cẩu Tôn lại có thân phận kinh người như vậy?

Hiện giờ còn dẫn đến nhiều cường giả cấm kỵ đột kích.

Nhưng mấy người Đường Phiên Phiên đều không hề trách cứ Cẩu Tôn, bởi vì nếu không phải là nhờ Cẩu Tôn, có lẽ Viêm Hoàng tông đã bị hủy đi trong tay sứ giả địa phủ rồi.

- Đừng nói chỉ những cường giả cấm kỵ này, dù số lượng cường giả cấm kỵ tăng gấp bội, cũng không đủ.

Diệp Hạo đi vào thư phòng vừa cười vừa nói.

- Cái gì?

Đường Phiên Phiên giật mình.

- Các ngươi đi theo ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

Đường Phiên Phiên, Khổng Dĩnh Nhi không hiểu gì nhưng vẫn đi theo Diệp Hạo thư phòng của hắn.

Diệp Hạo liếc mắt nhìn bốn phía rồi mới lấy chân dung của Thời Gian chi chủ từ tỏng tay áo ra. Đợi đến khi treo chân dung xong Diệp Hạo mới cung kính hành lễ với bức họa này.

- Phiên Phiên, Dĩnh Nhi, vị này chính là người tuyệt thế nhất giữa thế gian này…Thời Gian chi chủ.

Đường Phiên Phiên cùng Khổng Dĩnh Nhi nghe đến đây sắc mặt lập tức thay đổi. Các nàng vội vàng hành lễ với bức họa. Chân dung của Thời Gian chi chủ vẫn im ắng như cũ, giống nhưng chỉ là một bức chân dung thông thường.

Đường Phiên Phiên cùng Khổng Dĩnh Nhi lập tức nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo không có nói gì, mà mang theo các nàng rời khỏi.

- Công tử, vì sao Thời Gian chi chủ không để ý tới chúng ta?

Đi ra khỏi Viêm Hoàng tông, Khổng Dĩnh Nhi mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

- Thời Gian chi chủ là sự tồn tại cỡ nào? Làm sao có thể tuỳ tiện mà hiện thân được?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Hơn nữa có phải ngươi quá đề cao ta rồi không?

Khổng Dĩnh Nhi lập tức hiểu rõ ý của Diệp Hạo. Thời Gian chi chủ không để ý đến các nàng, dù trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn thiên phú của các nàng cũng không hề tệ, nhưng ở trước mặt Thời Gian chi chủ lại không là gì cả.

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Đường Phiên Phiên kéo cánh tay Diệp Hạo hỏi.

- Những năm này quá bận rộn tu hành, còn chưa mang các nàng đi dạo chơi.

Diệp Hạo có chút áy náy nhìn Đường Phiên Phiên nói.

- Ta có nên tránh đi hay không?

Khổng Dĩnh Nhi cười khanh khách nói.

- Vậy ngươi trở về đi.

Diệp Hạo chỉ về phương hướng Viêm Hoàng tông nói.

- Công tử.

Khổng Dĩnh Nhi dậm chân nói.

Diệp Hạo cùng Đường Phiên Phiên không khỏi nở nụ cười.

Viêm Hoàng tông địa phận thực sự quá lớn. Dù gì những năm này Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên vẫn chưa đi dạo với nhau lần nào. Hôm nay một chuyến ba người đi tới Hoàng Viễn thành. Đây là thành thị ở biên cương Viêm Hoàng tông.

Sau khi bọn họ đến đây mới phát hiện tòa thành thị này ngoại trừ Nhân tộc ra cũng không thiếu những Yêu tộc ra ra vào vào.

- Sao nhiều Yêu tộc vậy?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Hoành Viễn thành giáp ranh với địa phận của Yêu tộc, rất nhiều Yêu tộc đều đến Hoành Viễn thành giao dịch.

Khổng Dĩnh Nhi nhẹ nhàng nói.

- Xem ra trị an của Hoành Viễn thành không hề tốt.

Diệp Hạo nhìn bốn phía nói.

- Vì sao lại nói như vậy?

Đường Phiên Phiên không hiểu nói.

- Ngươi không phát hiện tướng sĩ tuần tra của toàn thành trì này rất nhiều sao?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Giao dịch với Hoàng Viễn thành có rất nhiều Yêu tộc chưa được khai hóa, những Yêu tộc này ngang ngược vô lý, nhất định phải dùng võ lực mạnh mẽ đàn áp.

Khổng Dĩnh Nhi nhìn Diệp Hạo nói.

Khổng Dĩnh Nhi vừa rồi nói đến đây liền nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt từ nơi xa.

- Vì sao huyết sâm của những bộ lạc khác đều là ba ngàn thần thạch một gốc, mà huyết sâm của bộ lại chúng ta ngươi chỉ cho một ngàn? Có phải ngươi đang xem thường chúng ta hay không?

- Huyết sâm của những bộ lạc khác đều là hàng thượng đẳng, ngươi xem huyết sâm của bộ lạc ngươi đi, ngay cả trung đẳng còn chưa tới, ta cho các ngươi một ngàn đã là cái giá cực cao rồi.

Lão bản bị bắt lại kia trầm mặt nói.

- Hơn nữa tốt nhất ngươi mau buông tay ra, bằng không đợi chút nữa thành vệ quân đến, các ngươi chịu không nổi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận