Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2687: Cạnh Tranh Lam Lân Thạch

- Vị này là ai?

- Có chút lạ lẫm.

- Có thể khiến Long công tử tự mình tiếp đãi toàn bộ Cơ giới thế giới cũng không có bao nhiêu người.

- Chẳng lẽ đứng sau lưng vị này là cường giả cấm kyki?

- Không phải là không có khả năng này.

Rất nhiều tu sĩ ở đây đều suy đoán Diệp Hạo có quan hệ không tầm thường với Long Hình. Nghe mọi người thảo luận trên mặt Long Hình lộ ra nụ cười. Hắn chính là cố ý muốn tại hiệu quả như vậy. Lúc này Cơ Giới thế giới đang gặp phải tình thế hỗn loại chưa từng có trước đây, Long gia cũng cần phải tìm cho mình một minh hữu có thực lực mạnh mẽ. Đối với Long Hình suy đoán, Giả gia sau lưng Diệp Hạo cũng không quá mạnh mẽ. Bởi vì những năm này Giả gia vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, vậy thì có thể khôi phục được bao nhiêu?

An bài chỗ ngồi cho Diệp Hạo xong Long Hình mới ngồi xuống cùng Diệp Hạo nói chuyện phiến, cũng không quá lâu một người hầu tiến lên đi đến bên người Long Hình.

- Thiếu các chủ, Phượng tiểu thư tới chơi.

- Phượng Vũ sao?

Long Hình khẽ giật mình.

Người hầu gật đầu một cái.

- Giả công tử đợi chút, ta đi gặp một vị bằng hữu.

Long Hình nói xong liền đứng lên.

- Xin cứ tự nhiên.

Diệp Hạo dù nói như vậy nhưng trong lòng nào có dễ chịu chứ?

Phượng Vũ đang hẹn riêng với Long Hình sao?

Long Hình đi theo người hầu tới phong tiếp khách liền thấy Phượng Vũ động lòng người đứng đó, mắt hắn trở nên sáng rực.

- Phượng Vũ.

Long Hình nhẹ giọng kêu.

Không biết vì sao lần này nhìn thấy Long Hình, Phượng Vũ lại không có cảm giác mừng rỡ kia nữa.

Trong đầu của nàng kiểu gì cũng sẽ không tự chủ mà hiện lên một bóng người, thân ảnh kia giống như lạc ấn khắc sâu trong lòng nàng.

Long Hình có được long cốt, Phượng Vũ có được phượng mạch. Hai người như được ông trời tác hợp, nhất định làm phu thê.

Mà dù là Long gia hay Phượng gia đều không hề phản đối vụ hôn nhân này, hơn nữa những năm này hai người cũng đang cố ý tiếp xúc, dù là Long Hình hay Phượng Vũ cũng rất hài lòng với đối phương. Nhưng không biết vì sao giờ khắc này trong lòng Phượng Vũ lại do dự?

Sắc mặt Long Hình chợt biến đổi. Trên mặt Phượng Vũ không có cảm xúc mừng rỡ khi lâu ngày không gặp, điều này khiến trong lòng Long Hình sinh ra một cảm giác nguy cơ.

- những năm này ngươi đi đâu?

Dù sao Long Hình cũng không phải là người thường, rất nhanh hắn đã khôi phục lại. Hắn tiến lên phía trước nắm lấy tay Phượng Vũ, nhưng Phượng Vũ lại có ý tránh đi.

Ánh mắt Long Hình trầm xuống.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Khi hỏi câu này trên mặt Long Hình vẫn mang theo nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười kia lịa giống như hàn băng khiến toàn thân người ta không thể thích ứng được.

- Hôm nay tới đây ta muốn nói cho ngươi một chuyện.

Phượng Vũ yên lặng một hồi mới mở miệng nói.

- Ngươi nói.

Long Hình trả lời.

- Ta một lòng hướng đạo, không muốn đàm luận nhi nữ tình trường.

Phượng Vũ nhìn Long Hình nghiêm túc nói.

Sắc mặt Long Hình lập tức trở nên khó coi.

- Phượng Vũ, ngươi nên biết hai chúng ta kết hợp là do trời định.

- Chúng ta tu hành không phải là muốn nghịch thiên cải mệnh sao?

Phượng Vũ lắc đầu.

- Nếu như chuyện gì cũng là thiên mệnh, vậy chúng ta cố gắng tu luyện làm gì?

- Chuyện này gia tộc của ngươi biết không?

Yên lặng một hồi Long Hình mở miệng nói.

- Trước đó ta đã nói với tam tổ rồi.

Phượng Vũ gật đầu một cái.

- Ta không biết đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi quyết định như vậy. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết rằng ta sẽ không buông tha ngươi.

Long Hình nhìn Phượng Vũ gằn từng chữ nói.

- Ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ?

Phượng Vũ khổ sở nói.

Phượng Vũ cũng có cảm tình với Long Hình. Chỉ tiếc rằng đó là chuyện đã từng. Trong thời gian ở Thần vực, trong lòng nàng đã có hình bóng của Diệp Hạo. Có lúc Phượng Vũ cũng cảm thấy buồn cười. Phải biết dù thế nào nàng cũng là tù binh của Diệp Hạo, theo lý thuyết không nên sinh ra tình cảm với hắn. Nhưng tình cảm lại cứ như hồng hoang mãnh thú, đến một cách bất ngờ.

- Ta phải đi chào hỏi khách nhân.

Trong lòng Long Hình rất không thoải mái, hắn không có cách nào tiếp tục ở trong này, bởi vậy phải tìm một lý do rời khỏi....

Khi Diệp Hạo đang nhàn nhã thưởng trà, trong đại sảnh tầng thứ nhất xuất hiện một bóng người. Đó là một nữ tử phong thái thướt tha, giữa hai lông mày lộ ra thần sắc mị hoặc. Một đôi mắt có thể câu hồn phách người khác, nàng chỉ là thản nhiên quét bốn phía một cái, rất nhiều nam tử đã không chịu nổi.

- Đây... Đây là Hồng Phấn cô nương trong truyền thuyết sao?

- Hồng Phấn cô nương giữ chức đấu giá sư của Ám Bảo Các.

- Ta tin toàn bộ Cơ Giới thế giới này có thể chống lại mị lực của Hồng Phấn cô nương cũng không có mấy ai.

- Chỉ là không biết Hồng Phấn cô nương đã có người trong lòng hay chưa?

- Nghe nói Hồng Phấn cô nương có quan hệ với thiếu các chủ Ám Bảo Các.

- Dù giữa Hồng Phấn cô nương và Long công tử không có quan hệ, ngươi cảm thấy Hồng Phấn cô nương sẽ để ý đến ngươi sao?

- Đừng nói như thế chứ? Có khi Hồng Phấn cô nương lại thích ta thì sao?

- Đừng làm ồn.

Hồng Phấn phủi tay, một thị nữ lập tức mang một khay ngọc tới, phía trên khay ngọc là một khoáng thạch tản ra ánh sáng xanh.

- Trung đẳng Vương cấp Lam Lân thạch.

Hồng Phấn khẽ mở môi anh đào nói.

- Lam Lân thạch có thể tăng cường năng lực kháng đòn của chiến giáp, bởi vậy giá cả của Lam Lân thạch vẫn luôn cao ngất không có dấu hiệu hạ.

Ánh mắt mọi người lập tức phát sáng lên.

Cũng giống như Thần vực, thế hệ trẻ tuổi của Cơ Giới tộc phổ biến đều ở Thần Vương chi cảnh, mà khổi Lam Lân thạch này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu trong giai đoạn này của bọn hắn.

- Hồng Phấn cô nương, không biết khối Lam Lân thạch này có giá ban đầu là bao nhiêu?

Một thanh niên áo lam ngồi ở bàn bên cạnh Diệp Hạo cười hỏi.

- Thì ra là Trận Lương công tử của Trận gia.

Hồng Phấn nhìn thanh niên áo lam một cười nói.

- Khối Lam Lân thạch có giá ban đầu là tám mươi vạn.

- Tám mươi vạn? Mười vạn, ta muốn.

Trận Lương không cần suy nghĩ liền nói.

Sau khiTrận Lương mở miệng rất nhiều tu sĩ chuẩn bị đấu giá cũng rơi vào yên lặng. Trận Lương là ai?

Thiếu tông chủ thế lực cấm kỵ Trận Gia.

Thân phận của hắn có thể không có Lam Lân thạch sao?

Không thể nào!

Vậy vì sao hắn lại còn phải cạnh tranh?

Không có gì ngoài muốn gây sự chú ý với Hồng Phấn.

Lúc này nếu ai đấu giá cũng sẽ đắc tội với Trận Lương. Vì một khối Lam Lân thạch mà phải làm đến bước này sao?

Không có!

- Một trăm mười vạn.

Khi Trận Lương cảm thấy mình đã nắm chắc được phần thắng bỗng một âm thanh từ tốn vang lên giữa toàn trường.

Sắc mặt Trận Lương lập tức âm trầm xuống, khi hắn thấy đó là Diệp Hạo, hắn không vui hỏi.

- Các hạ không nể mặt ta sao?

- Xin lỗi, ta cần khối Lam Lân thạch này.

Diệp Hạo nhìn Trận Lương thản nhiên nói.

Trận Lương do dự một chút cũng không nói gì nữa. Phải biết rằng nếu không có bối cảnh nhất định, căn bản cũng không có tư cách xuất hiện ở tầng thứ ba.

Diệp Hạo đã cho hắn bậc thang, nếu hắn lại níu lấy không thả, cũng thật sự không thể nói gì được.

- Vị công tử này ra giá một trăm mười vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?

Hồng Phấn nhìn Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Âm thanh của Hồng Phấn mang theo một tia mê hoặc, bởi vậy ngay khi tiếng nói vừa rơi xuống, một thanh niên liền mở miệng cạnh tranh nói.

- Một trăm hai mươi vạn.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Tu sĩ toàn trường lập tức nhìn về phía thanh niên kia. Lúc này thanh niên kia mới nhận ra bản thân vừa mới cạnh tranh đã đắc tội với Diệp Hạo, phía sau lập tức bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Bình thường mà nói ngoại trừ truyền nhân thế lực cấm kỵ ra không có người nào dám cạnh tranh với nhân vật cấp bậc này. Đương nhiên truyền nhân của thế lực cấm kỵ cũng sẽ không quá phận, bọn họ chỉ có thể cạnh tranh một bộ phận vật liệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận