Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3030: Yêu Nguyệt

Tiện nhân!

Khi Tuyết Lai nghe Hạo Thiên gọi nàng như vậy, cả người nàng đều như đang ở trong mộng.

- Công tử....

Tuyết Lai ngượng ngập mếu khóc không ra tiếng.

- Im miệng.

Hạo Thiên rống một câu về phía Tuyết Lai.

- Ai là công tử của ngươi?

Thân thể mềm mại của Tuyết Lai run lên.

Hạo Thiên như vậy là định bỏ nàng sao?

- Tuyết Lai, trước đây ngươi lên mặt với ta là bởi vì chỗ dựa này sao?

Diệp Hạo nhìn Tuyết Lai nói.

- Không biết hiện tại ở ngươi có cảm tưởng gì?

Có cảm tưởng gì?

Khắp khuôn mặt Tuyết Lai khắp tràn ngập đắng chát.

Nàng dám nói cái gì?

Không thấy chỗ dựa của nàng giờ đang giống như con chó mà quỳ trên mặt đất sao?

- Cút đi.

Diệp Hạo phất phất tay nói.

- Được rồi.

Hạo Thiên kích động nói.

Ngay sau đó chạy nhanh như một làn khói.

Để lại đám người đang trợn mắt hốc mồm.

Ai cũng không ngờ thiên kiêu trên Thiên Bảng lại mất mặt như vậy.

- Tuyết Mạt, ngươi có thể van cầu Diệp công tử mong hắn mang bọn ta vào cùng được không?

Tuyết Long trầm ngâm một chút mới lên tiếng nói.

- Phụ thân, trước đó chuyện Tuyết gia nhục nhã Diệp công tử, ngươi sẽ không quên nhanh như vậy chứ?

Tuyết Mạt lạnh lùng nói.

Tuyết Mạt rất tức giận, nàng không ngờ phụ thân của mình lại không biết nhục như vậy.

Tuyết Long thiếu chút nữa đã tức chết,

Trường hợp như vậy rồi mà ngươi còn đòi nợ cũ gì nữa chứ?

Ánh mắt cao thủ Tuyết Thỏ nhất tộc nhìn Tuyết Mạt không hề thân thiện chút nào.

- Tuyết Mạt, trước đó ta còn nghĩ đám người Tuyết Thỏ các ngươi đôn hậu thiện lương, hiện tại ta mới biết mình nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo hơi xúc động nói.

- Tuyết Thỏ nhất tộc các ngươi từ trên xuống dưới ngoài ngươi ra, đều là hạng người nịnh nọt.

Diệp Hạo nói thẳng không thèm chừa mặt mũi cho ai.

Nhưng cao thủ Tuyết Thỏ nhất tộc không ai dám phản bác.

Đây chính là khí thế còn mạnh hơn người.

Lúc này cho dù Diệp Hạo chỉ thẳng vào mặt bọn họ mắng, bọn họ cũng không dám nói Diệp Hạo một câu không phải.

- Chúng ta đi vào đi.

Diệp Hạo nhìn Tuyết Mạt nói.

Tuyết Mạt khẽ gật đầu một cái.

Khi Diệp Hạo mang theo Tuyết Mạt chuẩn bị đặt chân vào di tích, ánh mắt hắn rơi vào trên ngừoi cao tầng Lôi Sư Tử nhất tộc và Hoả Điểu nhất tộc.

- Ai dám tiến lên một bước, chết!

Toàn bộ cao tầng Lôi Sư Tử nhất tộc và Hỏa Điểu nhất tộc đều biến sắc.

Nhưng không ai dám nói gì.

Sau khi đi vào di tích, ánh mắt Diệp Hạo lập tức rơi vào trên người một hư ảnh.

Đó là một thanh niên phong hoa tuyệt đại.

Hắn chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười.

- Hoan nghênh ba vị đi tới di tích của Yêu Nguyệt.

- Gặp qua Yêu Nguyệt tiền bối.

Tuyết Mạt vội vàng hành lễ.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một hồi cũng hành lễ nói.

- Xin ra mắt tiền bối.

Hỏa Đồng kinh ngạc nói.

- Diệp công tử, vì sao ngươi lại hành lễ?

Ở trong mắt Hoả Đồng, thành tựu tương lai của Diệp Hạo chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn Yêu Nguyệt, nếu đã như vậy thì sao phải hành lễ với Yêu Nguyệt chứ?

- Ngươi không hiểu.

Diệp Hạo liếc Hỏa Đồng một cái.

Yêu Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Hạo nói.

- Thấy ngươi cung kính như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi một phần cơ duyên.

Hắn nói xong một đóa đóa hoa màu xanh lam chậm rãi rơi xuống trước mặt Diệp Hạo trước mặt.

Lúc Diệp Hạo đưa tay đón nhận, đầu ngón tay hắn nhanh chóng xuất hiện một tầng băng sương.

- Thiên Hàn hoa.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Thiên Hàn hoa?

Tròng mắt của Hỏa Đồng cũng muốn trợn lồi.

- Tương truyền ăn Thiên Hàn hoa là có thể tạo được Thiên Hàn thần thể.

Trên mặt Tuyết Mạt lộ ra vẻ kinh hãi.

- Thiên Hàn tiên tử xếp thứ ba trăm hai mươi tám trên Thiên Bảng cũng chính là ỷ vào Thiên Hàn thân thể mới đi tới tình trạng ngày hôm nay.

Trong măt Hoả Đồng tràn đầy sáng rực.

Đối với Hỏa Đồng mà nói Thiên Hàn hoa thực sự quá quý trọng.

- Đúng vậy, Thiên Hàn hoa.

Yêu Nguyệt cười híp mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Không biết đối với phần cơ duyên mà ta cho ngươi, ngươi có hài lòng hay không?

Có thể nói Thiên Hàn hoa không có tác dụng gì với hắn.

- Hài lòng.

Diệp Hạo trái lương tâm nói.

- Được rồi, trở lại chuyện chính.

Yêu Nguyệt quét mắt nhìn ba người Diệp Hạo một cái nói.

- Các ngươi muốn có được truyền thừa của ta, có thể, điều kiện tiên quyết là các ngươi thông qua khảo nghiệm của ta.

Dừng một chút Yêu Nguyệt vung tay lên, phía trước ba người liền xuất hiện một thông đạo.

- Bên trong thông đạo tràn ngập các loại huyễn tượng, các ngươi đi càng xa, số Hoàng thạch lấy được cũng càng nhiều.

- Hoàng thạch?

Nghe đến đây ánh mắt Hỏa Đồng lập tức phát sáng lên.

- Tiền bối, không biết ngươi phân chia thế nào?

- Thông đạo này dài chín mươi chín mét.

Yêu Nguyệt thản nhiên nói.

- Đi được mười mét ngươi sẽ có tư cách lấy được một vạn Hoàng thạch, cứ thêm một bước sẽ tăng thêm một ngàn Hoàng thạch.

Lần này đến Tuyết Mạt cũng không bình tĩnh.

Phải biết những năm này Tuyết Mạt cũng chỉ tiết kiệm được năm ngàn Hoàng thạch mà thôi.

- Đi được hai mươi mét ngươi có thể lấy được ba vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm một vạn Hoàng thạch.

- Đi được ba mươi mét ngươi có thể lấy được mười vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm hai vạn Hoàng thạch.

- Đi được bốn mươi mét ngươi có thể lấy được ba mươi vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm ba vạn Hoàng thạch.

...

- Đi được bảy mươi mét ngươi có thể lấy được một ngàn vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm sáu vạn Hoàng thạch.

- Đi được tám mươi mét ngươi có thể lấy được ba ngàn vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm bảy vạn Hoàng thạch.

- Đi được chín mươi mét ngươi có thể lấy được mười ngàn vạn Hoàng thạch, mỗi lần thêm một bước sẽ tăng thêm tám vạn Hoàng thạch.

Yêu Nguyệt nhẹ nhàng nói xong, hô hấp của Hoả Đồng trở nên dồn dập.

Mười ngàn vạn Hoàng thạch?

Phải biết gia tộc của nàng cũng không có nhiều Hoàng thạch như vậy.

- Nếu đi được chín mươi chín mét thì sao?

Lúc này Diệp Hạo hỏi.

- Nếu ngươi đi đủ chín mươi chín mét, tất cả Hoàng thạch đều cho ngươi.

Yêu Nguyệt không cần suy nghĩ nói.

- Hai người các ngươi đi trước đi.

Diệp Hạo nhìn về phía Tuyết Mạt và Hỏa Đồng nói.

Tuyết Mạt chần chờ một chút rồi đi vào thông đạo.

Một mét!

Hai mét!

Ba mét!

Khi Tuyết Mạt đi được tám mét, trên mặt nàng lộ ra thần sắc thống khổ.

Nhưng nàng vẫn kiên trì đi tới mét thứ chín.

Tiếc rằng đến bước này rồi mà trên mặt Tuyết Mạt lại lộ ra từng tia hắc khí.

Đây là dấu hiệu tẩu hoả nhập ma.

Hiển nhiên ngàng không thể đối kháng được huyễn cảnh.

Nàng nhìn mét thứ mười gần trong gang tấc, khuôn mặt tràn ngập không cam lòng nhưng cuối cùng Tuyết Mạt vẫn lùi lại.

Nàng không dám lên trước.

Bởi vì nàng biết một khi tiến lên chắc chắn sẽ bị tẩu hoả nhập ma.

- Diệp công tử, mời.

Hỏa Đồng không dám tiến lên, mà là để Diệp Hạo thử trước.

Diệp Hạo cười cười.

- Ngươi đừng nên hối hận.

Hối hận?

Là có ý gì?

Hỏa Đồng ban đầu không hiểu, nhưng dần dần sắc mặt của nàng đã thay đổi.

Bởi vì cái gọi là huyễn cảnh căn bản không có tác dụng gì đối với Diệp Hạo.

Hắn cứ nhàn nhã đi bộ đến điểm cuối cùng.

Một mét!

Hai mét!

Ba mét!

...

Sáu mươi mét!

Bảy mươi mét!

Tám mươi mét!

Khi Diệp Hạo đi đến mét thứ chín mươi, ngay cả Yêu Nguyệt cũng không thể bình tĩnh.

- Gia hỏa này không phải đi đến điểm cuối cùng luôn đấy chứ?

Yêu Nguyệt lẩm bẩm nói.

Chín mươi mốt mét!

Chín mươi hai mét!

Chín mươi ba mét!

Từ đầu đến cuối bước chân của Diệp Hạo không hề ngừng lại.

Thẳng cho đến khi hắn hoàn thành khảo nghiệm.

- Sao ngươi có thể làm được?

Yêu Nguyệt ngơ ngác hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận