Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2614: Khúc Cầm Lai Lịch

Nữ tử áo vàng có nụ cười rất đẹp, hai lúm đồng tiền rất sâu, chỉ liếc mắt đã đủ khiến mọi người vì đó mà trầm mê. Chỉ tiếc rằng ánh mắt của Diệp Hạo lại vô cùng trong vắt, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên nói.

- Nơi này chính là địa bàn của ngươi, ta nào dám bắt ngươi hành lễ chứ?

- Công tử, nữ nhân này rất nguy hiểm.

Hoàng Thập Nhất đứng ở bên người Diệp Hạo thấp giọng nói.

Nghe vậy Khúc Cầm liếc mắt nhìn Hoàng Thập Nhất rồi vừa cười vừa nói.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi là một thiếu niên chí tôn phải không?

- Trước đó ngươi nói muốn khiêu chiến hào kiệt Thần vực, ta còn tưởng ngươi đang nói đùa.

Diệp Hạo nhìn Khúc Cầm nói.

- Không ngờ ngươi thật sự có thực lực này.

Hoàng Thập Nhất có thể nhận ra được Khúc Cầm nguy hiểm, Diệp Hạo tại sao lại không thể phát hiện ra được chứ?

Ai có thể ngờ được tiềm năng của thiếu tông chủ Khúc Cầm của Lưu Thủy tông đạt tới nửa bước cấm kỵ chứ?

Nửa bước cấm kỵ.

Nhân vật cấp bậc này toàn bộ Thần vực cũng không có bao nhiêu người?

- Diệp công tử thật có mắt nhìn.

Từ sâu trong đáy mắt Khúc Cầm lộ ra một vẻ khiếp sợ.

Chỉ một câu nói này của Diệp Hạo cũng đủ cho thấy hắn xem thấy được thực lực của Khúc Cầm. Nói một cách khác chí ít Diệp Hạo cũng ở cùng một cảnh giới với Khúc Cầm. Nhưng vấn đề bây giờ là Khúc Cầm lại không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Hạo.

Trong tình huống này chỉ có ba khả năng. Khả năng thứ nhất, tu vi Diệp Hạo còn trên cả nàng; khả năng thứ hai, trong tình huống cùng giai Diệp Hạo mạnh hơn nàng; khả năng thứ ba, Diệp Hạo có thủ đoạn che đi khí tức.

Đúng lúc này từ trong con mắt của Khúc Cầm bắn ra một tia thần mang yêu dị, Diệp Hạo lập tức bị thôi miên. Ở trước mặt tia thần mang này sẽ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

- Ta lại muốn xem xem ngươi là ai?

Khúc Cầm nói xong, một thần niệm quỷ dị chuẩn bị tiến vào thức hải của Diệp Hạo, chỉ tiếc rằng khi tia thần niệm này vừa mới chạm vào thức hải của Diệp Hạo, từ xa nàng nhìn thấy một bóng người vàng óng như sơn nhạc. Chỉ trong nháy mắt thân ảnh đó mở ra hai mắt, ánh mắt kim sắc phá mở không gian phía trước đánh vỡ tia thần niệm của Khúc Cầm.

- Không tốt.

Sắc mặt Khúc Cầm hoàn toàn thay đổi.

Khúc Cầm biết rất rõ thủ đoạn của mình. Nàng tự tin trong tình huống vừa rồi cho dù là Thần Hoàng trung giai cũng chưa hẳn có thể đỡ nối. Thế nhưng tia thần niệm của bản thân chỉ trong nháy mắt đã bị đánh nát.

Điều này nói rõ cái gì?

Khúc Cầm biết rất rõ.

Khi Kim thân thức tỉnh Diệp Hạo cũng đồng thời khôi phục lại thần trí. Ánh mắt hắn nhìn Khúc Cầm trở nên băng lạnh.

- Diệp công tử, mong ngươi có thể nghe ta giải thích.

Khúc Cầm lui về phía sau đồng thời vội vàng nói.

- Hi vọng giải thích của ngươi có thể khiến ta hài lòng, bằng không ta cam đoan ngươi sẽ phải hối hận.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Mời.

Khúc Cầm nói xong liền ngăn cách một không gian mời Diệp Hạo đi vào. Diệp Hạo không hề sợ hãi chút nào mà đi vào. Kim thân của hắn là Thần Hoàng cực hạn, hơn nữa Diệp Hạo còn có thủ đoạn nửa bước cấm kỵ, làm sao có thể sợ Khúc Cầm được?

- Vừa rồi mạo muội dò xét thân phận công tử, mong công tử thứ lỗi.

Khúc Cầm đi tới bên người Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chỉ một câu xin lỗi là muốn bỏ qua chuyện này đi?

Diệp Hạo nhìn Khúc Cầm nói.

- Ba vạn năm trước vì tranh đoạt một cơ duyên, ta bị mấy vị cao thủ liên thủ đánh trọng thương, trận chiến đó ta cho là mình không thể may mắn sống sót, vì vậy ta đã đưa một sợi bản nguyên tiến vào luân hồi.

Khúc Cầm thong thả nói.

- Nhưng trận chiến kia ta lại gian nan thoát ra được, nhưng bản nguyên của ta cũng bị tổn thất nặng nề, cho tới bây giờ vẫn không thể nào khôi phục lại được.

- Cơ duyên gì?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Khai Thiên chi khí.

Khúc Cầm do dự một chút vẫn nói ra.

- Khai Thiên chi khí?

Nghe được bốn chữ này Diệp Hạo lập tức hiểu rõ vì sao Khúc Cầm muốn tranh đoạt.

Loại vật này cho dù là cường giả cấm kỵ cũng phải đỏ cả mắt.

- Năm đó sao ngươi có thể thoát ra được?

- Tuyết Thần đã cứu ta.

- Tuyết Thần?

Diệp Hạo giật mình.

Tuyết Thần không phải chính là Tuyết Trích Tiên sao?

- Ngươi biết Tuyết Thần?

- Câu nói này ta nên hỏi ngươi mới đúng?

- Tuyết Thần là bạn thân của ta.

Khúc Cầm gật đầu nói.

- Đáng tiếc rằng nàng bị đám người Vũ Thần, Cốc Thần đánh lén, đến nay ngay cả tung tích cũng không rõ.

Diệp Hạo ngạc nhiên nhìn Khúc Cầm một hồi nói.

- Thực lực ngươi bây giờ khôi phục đến mức nào?

- Thần Hoàng cảnh tầng thứ tám.

Khúc Cầm đáp.

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể giữ được Tị Kiếp hỏa sao?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Dưới cơ duyên xảo hợp ta từng chiếm được một cơ duyên.

Khúc Cầm nói xong trong tay liền xuất hiện một ngọn hỏa diễm. Khi ngọn hỏa diễm xuất hiện lập tức kim thân của Diệp Hạo theo bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm.

- Đây là...?

- U hỏa.

Khúc Cầm nói đến đây lại nhấn mạnh một câu.

- Đây là ta tìm được ở sâu trong U Minh thế giới.

- Ngọn u hỏa này có thể làm bị thương Thần Hoàng đỉnh phong, tuy nhiên lại không cách nào dọa được nửa bước cấm kỵ.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Hiện giờ cường giả nửa bước cấm kỵ sẽ không tùy tiện xuất thủ.

Khúc Cầm vừa cười vừa nói.

- Nếu cấp bậc họ có ra tay, cùng lắm thì ta đưa Tị Kiếp hỏa cho bọn họ là được.

Khúc Cầm không hề nghĩ đến việc tranh đoạt với cường giả nửa bước cấm kỵ. Loại nhân vật cấp độ này không phải chỉ một ngọn u hỏa là có thể dọa được.

- Ngươi tính cầm Tị Kiếp hỏa để đổi lấy đại cơ duyên?

Diệp Hạo lập tức hiểu rõ ý của Khúc Cầm.

- Muốn Tị Kiếp hỏa của ta không phải là không thể được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy ra giá tiền mà ta động lòng.

Khúc Cầm vui cười nói.

- Ta nghĩ những đại nhân vật kia cũng không ngại lấy không vật liệu của ta được?

- Chúc ngươi may mắn.

Diệp Hạo nói xong quay người muốn rời khỏi.

- Từ từ đã.

- Còn có chuyện gì?

- Quan hệ giữa ngươi và Tuyết Thần hẳn là không ít nhỉ?

Khúc Cầm cười hỏi.

- Chuyện này không liên quan gì tới ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nhưng ta thăm dò được một chút tin tức của Tuyết Thần đấy.

Khi nói ra câu này Khúc Cầm nhìn chằm chặp từng thay đổi trên mặt Diệp Hạo.

- Nói.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Khúc Cầm nói.

- Thái độ nhờ người khác của ngươi là như vậy sao?

- Ta có thể không so đo chuyện ngươi mạo phạm ta vừa rồi.

- Chuyện vừa rồi đã qua, đã nói lên ngươi không so đo. Bây giờ ngươi lại nhắc lại, ngươi cho rằng ta có tin hay không?

- Thích thì nói.

Diệp Hạo nói đi là đi. Thật ra lúc này trong lòng của hắn cũng rất hoảng. Nhưng hắn chắc chắn Khúc Cầm sẽ gọi hắn. Trừ phi Khúc Cầm không phải là bạn thân của Tuyết Thần.

Bởi vì Diệp Hạo cho rằng tình huống bây giờ của Tuyết Thần thật sự không hề tốt chút nào. Nếu vậy thân là bạn thân của Tuyết Thần, Khúc Cầm không nói cũng thật có lỗi.

- Ba tháng trước ta nghe nói Tuyết Thần đã từng xuất hiện ở Táng Hải.

- Táng Hải?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

Cái tên Táng Hải Diệp Hạo đã từng nghe qua.

Táng Hải chính là một mảnh tuyệt địa.

- Khi ta chạy tới Táng Hải cũng đã phát hiện dấu tích của Vũ Thần.

Khúc Cầm nghiêm túc nói.

- Ta hoài nghi đám người Vũ Thần đã tiến tới vây chặt.

Ngừng lại một hồi Khúc Cầm nói tiếp.

- Thương thể bây giờ của ta vẫn còn chưa có khỏi hẳn, hơn nữa dù cho khỏi rồi cũng vô dụng, Vũ Thần đã đạt đến Thần Hoàng đỉnh phong.

- Táng Hải?

Diệp Hạo nhai nhai nhấm nuốt chữ này vài lần rồi nhìn Khúc Cầm nói.

- Cảm tạ.

Nói xong Diệp Hạo liền đi ra khỏi vùng không gian này.

- Thập Nhất, đi.

- Diệp công tử, ngươi đi đâu?

- Có thời gian ta sẽ tìm ngươi.

Diệp Hạo bỏ xuống câu nói này liền mang theo Hoàng Thập Nhất xé rách không gian rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận