Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2707: Kết Giao

Cỗ khí tức này cực kỳ cường hãn, rất nhanh liền đạt đến Đại Thần Vương tiêu chuẩn. Như thế nào Đại Thần Vương?

Cỗ khí tức này cực kỳ cường hãn, rất nhanh đã đạt đến tiêu chuẩn Đại Thần Vương.

Đại Thần Vương là sao?

Dù ở Thần Vương cảnh nhưng đã có thể xử lý được Thần Hoàng được xưng là Đại Thần Vương. Mà đây cũng là cực hạn của Thần Vương.

Ngay sau khi đặt chân đến cực hạn, Nguyệt Hoa cũng lập tức xuất thủ. Hắn vung tay lên, phù văn đầy trời hóa thành một vòng lớn đánh tới Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo vẫn bình tĩnh như thường, mắt thấy một chiêu chuẩn bị đánh đến, từ đỉnh đầu hắn xuất hiện một chuôi tiểu đao màu đen xoay tròn.

Diệt Hồn đao.

Hai tay nắm Diệt Hồn đao, khí chất toàn thân Diệp Hạo lập tức xảy ra biến háo. Giờ khắc này Diệp Hạo như quân vương nắm giữ sinh tử vậy.

Giết!

Sóng xung kích đáng sợ của Diệt Hồn đao tràn ngập Tứ Cực bát hoang. Con mắt Nguyệt Hoa không khỏi híp lại. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra đây là công kích nhằm vào linh hồn, sâu trong thức hải của hắn xuất hiện một ngọn tháp kim sắc nho nhỏ.

Ngọn tháp kim sắc tản ra hàng ngàn vạn ánh sáng nhu hòa bay trùm lấy Nguyệt Hoa khiến hắn cao cao tại thượng như quân vương.

Khiến Diệp Hạo cảm thấy khiếp sợ là không ngờ sóng xung kích của Diệt Hồn đao lại không có cách này tới gần người Nguyệt Hoa.

- Pháp bảo? Ngươi vận dụng pháp bảo thủ hộ thức hải?

Rất nhanh Diệp Hạo đã nhận ra đây không phải là thực lực của Nguyệt Hoa. Vì dù Nguyệt Hoa có mạnh hơn, đao ý của Diệt Hồn đao cũng không thể không tới gần được.

- Vậy thì đã thế nào?

Nguyệt Hoa lơ đễnh nói.

Pháp bảo cũng là một loại thực lực.

- Vậy ta cũng muốn xem xem pháp bảo của ngươi có thể chống đỡ chiêu tiếp theo của ta không?

Diệp Hạo cười lớn nói.

Diệp Hạo vừa nói xong, một chiooi tiểu kiếm kim sắc bừng lên từ trên đỉnh đầu hắn.

Chẳng biết tại sao ngay khi chuôi tiểu kiếm kim sắc này xuất hiện, trong lòng Nguyệt Hoa lại có dự cảm xấu.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

- Diệt Thần kiếm.

Hai tay Diệp Hạo nắm chuôi tiểu kiếm kim sắc này quát lớn nói.

Răng rắc!

Thương khung đều bể nát.

Một kiếm này của Diệp Hạo giống như phá vỡ vĩnh hằng. Nguyệt Hoa há miệng phun ra một ngụm máu tươi kim sắc, cả người vô lực rơi xuống phía sau.

Diệp Hạo còn đang muốn tiếp tục bổ đao, lão tổ cấm kỵ của Nguyệt gia đã mở miệng nói.

- Chúng ta nhận thua.

Vì vậy Diệp Hạo cũng dừng bước.

Lúc này Nguyệt Hoa mới ngừng lại giữa không trung, hắn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Một kích vừa rồi của ngươi hình như là đánh vào tinh thần?

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Diệt Thần kiếm.

Diệt đúng là tinh thần!

Bình thường nếu muốn thi triểu Diệt Thần kiếm nhất định phải có tu vi Thần Hoàng cấp, nhưng hiện giờ tu vi của Diệp Hạo cũng đã không kém hơn Thần Hoàng bình thường. Chỉ là để chém ra một kiếm này cơ hồ đã hút hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể hắn.

- Đưa đây.

Diệp Hạo đưa tay ra về phía Nguyệt Hoa nói.

Nguyệt Hoa phức tạp nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó mới ném cho Diệp Hạo ba bình ngọc.

Diệp Hạo kiểm tra một hồi rồi gật đầu nói.

- Hi vọng sau này có cơ hội sẽ giao lưu lần nữa.

- Giao lưu cái đầu ngươi á.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng Nguyệt Hoa lại chửi ầm lên.

- Ngươi vẫn còn muốn gạt Cửu Chuyển Kim Đan của ta nữa đúng không?

- Nguyệt huynh, cần gì phải nói như thế chứ?

Diệp Hạo cười lớn đổ cho Nguyệt Hoa một bình ngọc.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Hoa kinh ngạc hỏi.

- Đại Đạo Lưu Tương.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Nguyệt Hoa lập tức thay đổi.

Hắn đương nhiên biết rõ Đại Đạo Lưu Tương trân quý cơ xnafo?

Gia tộc bọn họ đã tìm nhiều năm rồi nhưng vẫn không thể tìm thấy được.

- Ngươi... Vì sao ngươi lại cho ta vật trân quý như vậy?

Nguyệt Hoa hơi nghi hoặc mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Bởi vì ta thấy Nguyệt huynh trời sinh có tính tình rộng lượng, ta muốn kết giao bằng hữu với Nguyệt huynh.

Diệp Hạo thản nhiên nhìn Nguyệt Hoa nói.

Nguyệt Hoa nhìn Diệp Hạo một hồi, ngay sau đó khắp khuôn mặt đều là vẻ cười khổ.

- Nguyệt Hoa, vị này nếu đã ném ra cành ô liu, ngươi cũng không cần ngại mà kết giao bằng hữu với hắn.

Đúng lúc này trong tai Nguyệt Hoa vang lên tiếng tam tổ truyền âm.

- Vì sao?

Nguyệt Hoa không hiểu nói.

- Thế gian này sắp xảy ra biến cố lớn, đến lúc đó thứ ngươi cần là minh hữu cường đại hơn, mà Diệp Hạo chính là một đối tượng không tệ.

Tam tổ trịnh trọng nói.

Nguyệt Hoa trầm ngâm một hồi mới nhìn Diệp Hạo nói.

- Người bạn như ngươi, ta nhận.

Diệp Hạo tiến tới bên người Nguyệt Hoa, bắt tay với hắn.

Cẩu Tôn và tam tổ liếc nhau một cái.

- Xem ra ngươi nghĩ thật xa.

- Trận biến cố này sẽ quét sạch vô số nền văn minh, đến lúc đó sợ những văn minh cao đẳng như chúng ta đều có thể trở thành đối tượng săn thú.

Tam tổ lo lắng nói.

- Cũng may thế hệ tuổi trẻ cũng sắp trưởng thành.

Cẩu Tôn gật đầu nói.

- Đúng rồi, luân hồi đã tới Trận vực các ngươi chưa?

- Đã tới.

Tam tổ khẽ thở dài.

- Sứ giả địa phủ truy nã cường giả Thần Hoàng khắp nơi.

- Ở chỗ chúng ta sứ giả địa phủ cũng đang truy nã cao thủ Thần Hoàng cấp.

Cẩu Tôn nói đến đây liền nhíu mày.

- Ta đang nghĩ, sứ giả địa phủ thật sự có rất nhiều sao?

- Sứ giả địa phủ cũng là cấm kỵ, theo lý thuyết sứ giả địa phủ cũng không nên có quá nhiều mới phải.

Khi nói câu này không hiểu sao trong lòng tam tổ lại có một loại dự cảm xấu.

- Hi vọng đợt thủy triều lần này có thể đến chậm một chút.

Không biết vì sao trong lòng Cẩu Tôn cũng có chút run rẩy. Mà cách đó không xa Diệp Hạo và Nguyệt Hoa lại giống như lão hữu nhiều năm nói chuyện khoái trá với nhau. Hai người trò chuyện rất nhiều, ban đầu nói về phong thổ ở những vực lớn, đến cuối cùng lại giao lưu về đại đạo.

Từ chỗ Diệp Hạo, Nguyệt Hoa đã chiếm được rất nhiều thần thông vận dụng chi thuật, còn Diệp Hạo lại chiếm được rất nhiều trận pháp tâm đắc từ Nguyệt Hoa.

Nửa tháng sau Diệp Hạo mới từ biệt Nguyệt Hoa.

- Sau này có thời gian Diệp huynh nhất định phải tới Trận vực tìm ta.

Nguyệt Hoa lưu luyến không rời nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Sau khi rời khỏi nơi này, chiếc chiến hạm cấm kỵ lại tiếp tục đi về Thần vực.

Ở trong chiến hạm, Cẩu Tôn vừa cười vừa nói.

- Trao đổi thế nào?

- Trình độ trận đạo của ta đã tăng lên một bậc.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Có thời gian ta nghĩ vẫn nên đi tới Trận vực một chuyến.

Lần này Nguyệt Hoa cho Diệp Hạo rất nhiều thư tịch, nhưng những thứ này cũng không quá quan trọng. Mà thứ Diệp Hạo cần là truyền thừa chủ chốt. Dù sao tu vi trận đạo của Diệp Hạo cũng không hề thấp.

- Chừng nào ngươi có thể đột phá?

- Còn cần một chút thời gian.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ nói.

Diệp Hạo mới tiến vào Thần Vương đỉnh phong hai năm, hơn nữa bây giờ Diệp Hạo ờ còn chưa đi đến cuối cùng.

- Vậy thì từ từ.

Cẩu Tôn chần chờ một chút, cảm thấy vẫn không nên tạo áp lực quá lớn cho Diệp Hạo.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn Cẩu Tôn nói.

- Ta mơ hồ cảm thấy đại kiếp chẳng mấy chốc nữa sẽ phủ xuống.

Cẩu Tôn yên lặng thật lâu mới chậm rãi nói.

Lúc đầu Cẩu Tôn không muốn nói chuyện này với Diệp Hạo, nhưng nghĩ đến việc Diệp Hạo cách Thần Hoàng cũng không còn xa, nên cũng không cần giấu giếm làm gì nữa.

Diệp Hạo đang chần chờ định nói gì đó bõng nhiên ngửi thấy một mùi gay mũi.

- Mùi máu tươi thật nồng nặc.

Cẩu Tôn nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Hàng Duy đả kích.

- Khốn kiếp.

Diệp Hạo tức giận nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận