Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3182: Chết Đi Võ Hồn.

- Hồn Thiên hà?

- Hệ thống tu hành của thiên hà chúng ta khác hoàn toàn so với các ngươi, chúng ta thông qua việc thức tỉnh võ hồn, chiến đấu nhờ năng lực mà võ hồn ban cho.

- Thức tỉnh võ hồn?

- Có rất nhiều loại võ hồn mà ngươi có thể thức tỉnh.

Khương Sùng Minh thản nhiên nói.

- Võ hồn được chia làm thiên cấp võ hồn, địa cấp võ hồn, huyền cấp võ hồn, hoàng cấp võ hồn.

- Làm sao để có thể thức tỉnh?

- Khi ra khỏi nơi này, ngươi mở rộng tâm thần giao hoà với thiên địa.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Chỉ đơn giản như vậy.

- Ta đến từ Cửu Thiên hà, ngươi chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?

- Ta còn tu hành huyền thuật của Cửu Thiên hà các ngươi đấy.

Nghe đối phương nói như vậy, Diệp Hạo mới đi ra khỏi sơn động.

Ra ngoại giới, thân thể Diệp Hạo lập tức bốc cháy.

Cháy hừng hực.

Thấy một màn như vậy, tròng mắt thanh niên mặc bạch bào như muốn trợn lồi ra.

Làm sao có thể?

Hắn thấy, đại đạo của tinh hà này đang đốt trên người hắn.

Đây là tẩy lễ.

Đại đại nơi này đang tẩy lễ cho Diệp Hạo.

Từ trong ra ngoài.

- Tài năng của tiểu từ này cao đến mức nào?

Khương Sùng Minh biết tài năng của Diệp Hạo cao hơn hắn, nhưng hắn không ngờ rằng nó lại cao hơn hắn nghĩ.

Thể phách Diệp Hạo tan rã, nhưng lúc này nhờ đại đạo Hồn Thiên hà rửa tội, thể phách hắn lại một lần nữa được tăng lên.

Trong mắt hắn dần dần xuất hiện trật tự của thế giới này.

Diệp Hạo phát hiện mình mơ hồ thấy được bản chất.

Võ hồn!

Võ hồn là gì?

Võ hồn chính là căn cơ của đại đạo.

Cái này cũng không khác ba ngàn đại đạo của Cửu Thiên hà là mấy.

Trên thực tế, thế giới này cũng chỉ có ba ngàn võ hồn, mà ba ngàn võ hồn này được gọi là thiên võ hồn, cũng có thể nói là thiên cấp võ hồn. Mà thiên cấp võ hồn lại có thể sinh ra võ hồn nhỏ hơn, được gọi là địa cấp võ hồn. Mà địa cấp võ hồn cũng có thể tiếp tục sinh ra, được gọi là huyền cấp võ hồn, cứ thế mà suy ra.

Khi hắn mở rộng tâm thần, hắn liền thấy ba ngàn võ hồn.

Không sai.

Ba ngàn võ hồn.

Lúc này ba ngàn võ hồn không ngừng xoay tròn xung quanh Diệp Hạo.

Tựa hồ đang mong đợi Diệp Hạo lựa chọn.

Thanh niên bạch bào thấy một mà như vậy, hắn hoảng sợ đến mức mắt cũng muốn trợn lồi ra.

- Biến thái.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm, sau đó hắn hoàn toàn mở rộng tâm thần của mình, ba ngàn võ hồn kia cũng liên tục chui vào trong đầu hắn.

Khương Sùng Minh không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ngươi đang làm cái gì vậy?

Một võ hồn!

Hai võ hồn!

Ba võ hồn!

Dần dần Diệp Hạo hấp thu một trăm võ hồn.

Phải biết trong thế giới này cũng chỉ có ba ngàn võ hồn mà thôi.

Lúc này, Diệp Hạo mới ngừng lại.

- Ta không ngờ chỉ hấp thu được một trăm võ hồn.

Nhìn thần sắc ảo não trên mặt hắn, Khương Sùng Minh nhịn không được mà hỏi ngược lại Diệp Hạo.

- Ngươi có biết người hấp thu đều là Thiên Hồn không?

Xin nhờ.

Đây chính là Thiên Hồn đấy.

Vô luận là Thiên Hồn nào đều là chí cao vô thượng.

- Số lượng Thiên Hồn trong thế gian này đâu có ít?

Diệp Hạo nhìn Khương Sùng Minh nói.

- Ngươi sai rồi, chỉ có người kinh tài tuyệt diễm mới có thể lấy được Thiên Hồn.

Khương Sùng Minh lắc đầu nói.

- Trên thực tế rất nhiều tu sĩ đều tăng từng bước, từ hoàng cấp võ hồn chậm rãi tăng lên đến thiên cấp võ hồn.

- Nếu nói như vậy, chẳng phải ta rất lợi hại?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Ngươi không phải đang nói nhảm hả? Cùng cấp bậc ai là đối thủ của ngươi?

Khương Sùng Minh cạn lời nói.

- Nhưng võ hồn hình như có xung đột với đại đạo của ta.

Ngay sau đó Diệp Hạo liền nhận ra.

- Đây là hai loại đại đạo hoàn toàn khác biệt, trừ phi thực lực của hai loại đại đạo này tương đương với nhau, bằng không ngươi căn bản không thể nào đồng thời khống chế cả hai.

Khương Sùng Minh nhẹ nhàng nói.

- Mẹ nó, lại phải chia ra sau?

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Cái gì?

Khương Sùng Minh không hiểu hỏi.

- Ta có thể độ cửu thiên kiếp ở đây không?

- Ngươi cứ vào trong sơn mạch là được.

- Vì sao?

- Sơn động là nơi giáp ranh giữa hai ngân hà nên cũng nhận một chút ảnh hưởng của đại đạo Cửu Thiên hà.

- Sẽ không bị Chúa Tể của Cửu Thiên hà cảm nhận được chứ?

- Tiểu tử ngươi không phải đắc tội với Chúa Tể Cửu Thiên hà đấy chứ?

Khương Sùng Minh cười như không cười hỏi.

- Không sai.

- Cứ thoải mái mà độ kiếp.

Khương Sùng Minh tự hào nói.

- Cái động phủ kia là tác phẩm của ta, Cửu Thiên hà Chúa Tể không ảnh hưởng tới nơi này đâu.

- Vậy ta đi độ kiếp.

Diệp Hạo nói khẽ.

Trước đó Diệp Hạo cũng đã độ kiếp rồi.

Nên lần độ kiếp này cũng quen việc dễ làm.

Đợi đến khi lôi đình tiêu tán, Diệp Hạo lần nữa trở thành một cường giả Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Nhưng hắn đợi trái đợi phải vẫn không nhìn thấy người đã mất.

- Bản thân thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi.

Khi Diệp Hạo đang muốn đứng lên, trước mắt hắn đột nhiên loé lên một vệt sáng.

Hắn theo bảo năng giơ tay lên bắt lấy.

Sau một khắc, trên người hắn liền tràn ngập chấn động khiến Khương Sùng Minh cũng bị đánh động.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo cũng đang suy nghĩ xảy ra chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó hắn biết bản thân bắt được thứ gì.

Võ hồn đã chết.

Không sai.

Không ngờ hắn lại bắt được võ hồn đã chết.

Phải biết võ hồn đã chết cũng giống như người đã mất, gần như không thể nào bị tu sĩ bắt được.

- Võ hồn đã chết.

Khi hắn nhận ra thứ này là gì, Khương Sùng Minh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Hắn rất muốn nói thế giới này cũng quá điên cuồng rồi.

Năm đó khi Khương Sùng Minh trùng kích Chúa Tể cảnh mới bắt được.

Bây giờ Diệp Hạo chỉ mới trùng kích Siêu Thoát cảnh, sao hắn có thể bắt được cơ chứ?

Không thể nào.

Lúc Diệp Hạo bắt được võ hồn đã chết, hắn phát hiện trong thức hải của mình xuất hiện một hạt giống loé lên ánh sáng kim sắc.

Gần một trăm võ hồn khi đối mặt với hạt giống này, bọn chúng đều run lẩy bẩy.

Tựa hồ hạt giống kia giống như chúa tể chí cao vô thượng.

- Hình như vô dụng?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Vô dụng?

Nghe đến đây Khương Sùng Minh lập tức xù lông.

- Ngươi có biết hạt giống kim sắc kia có thể nuôi ra võ hồn Chúa Tể không?

- Võ hồn Chúa Tể?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Khương Sùng Minh nói.

- Vậy bây giờ ta phải làm gì?

- Lúc ta đặt chân đến Chúa Tể cảnh, lấy võ hồn cửa mình làm chất dinh dưỡng, sau khi hạt giống kim sắc kia thôn phệ sẽ hoá thành một võ hồn mới, cũng chính là võ hồn Chúa Tể.

Khương Sùng Minh trầm ngâm một chút thử thăm dò nói.

- Vừa rồi không phải ngươi thôn phệ một trăm võ hồn sao? Ngươi lấy vài võ hồn nuôi thử xem?

- Ngươi có chắc là được không?

- Ngươi muốn nhiều võ hồn như vậy làm gì?

- Ba ngàn võ hồn, ta đều muốn cả.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi cũng đưa một võ hồn đến trước mặt hạt giống kia, sau một khắc võ hồn bốc cháy kịch liệt rồi hoá thành từng đợt năng lượng tràn vào trong hạt giống kim sắc.

Chỉ sau vài hơi thở đã bị võ hồn kim sắc nuốt chửng.

Nhưng khiến hắn không ngờ rằng sau khi hạt giống kim sắc thôn phệ năng lượng của một võ hồn xong, nó lại tự động nuốt chửng những võ hồn còn dư lại.

Mà những võ hồn kia thậm chí ngay cả ngăn cản cũng làm không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận