Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3330: Không Dám Nói

Lúc đầu Tuyết Thanh Y cho là mình sẽ bị đả thương nặng, nhưng nàng không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt, Diệp Hạo lại cứu nàng.

- Ngươi . . . .

Tuyết Thanh Y nhìn Diệp Hạo.

- Không sao chứ.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Hừ, ngươi cho rằng ngươi cứu ta, ta sẽ có hảo cảm với ngươi?

Tuyết Thanh Y kiêu ngạo nói.

Diệp Hạo không nói mà nhìn qua Thái Tiểu Hoàn nói.

- Đầu nàng ta có vấn đề phải không?

Thái Tiểu Hoàn che miệng cười.

Tuyết Thanh Y nếu biết tu vi trận đạo của Diệp Hạo chắc chắn sẽ không nói lời như vậy.

Phải biết tu vi trận đạo của Diệp Hạo cho dù là sư tôn cũng cảm thấy mặc cảm.

- Diệp công tử, chúng ta đi vào thôi.

Thái Tiểu Hoàn cười hì hì nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ngươi nói đầu ai có vấn đề?

Tuyết Thanh Y đưa tay ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.

Lúc Diệp Hạo muốn đẩy nàng ra, khoé miệng Tuyết Thanh Y lại tràn ra một vệt máu tươi.

- Tuyết Thanh Y, đòn công kích vừa rồi không hề chạm vào người ngươi.

Thái Tiểu Hoàn nghi ngờ không hiểu hỏi.

- Hối Ám chi độc.

Diệp Hạo quan sát một lần thản nhiên nói.

Ánh mắt Tuyết Thanh lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Ngươi . . . sao ngươi biết ta trúng Hối Ám chi độc?

- Hối Ám chi độc đã xâm nhập tâm mạch của ngươi, thuốc và châm cứu đều không thể giải được.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi tới đây là tìm Tô các chủ sao?

- Diệp công tử, Hối Ám chi độc là cái gì?

Thái Tiểu Hoàn tò mò hỏi.

- Hối Ám chi độc là một loại độc rất âm tà, nếu như ta đoán không nhầm, ngươi hẳn là bị Ám tộc hạ độc.

- Sao ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết?

- Thứ ta biết còn nhiều lắm.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Tuyết Thanh Y nói.

- Nếu ngươi muốn tìm Tô các chủ, ta khuyên ngươi vẫn nên trở về thì hơn.

- Vì sao?

- Vừa rồi ta đã nói cho ngươi rồi.

- Chẳng lẽ luyện đan thuật của ngươi còn có thể sánh ngang với Tô các chủ?

Tuyết Thanh Y không tin nói.

Diệp Hạo không nhiều lời mà đẩy Tuyết Thanh Y qua một bên rồi đi về phía tấm màn.

Trận sư toàn trường đều chú ý tới Diệp Hạo.

Bọn họ rất muốn biết Diệp Hạo cần bao lâu mới có thể đi vào.

Thông qua hành động tiện tay phá trận của Thái Tiểu Hoàn vừa rồi, bọn họ đều có thể thấy tu vi trận đạo của Diệp Hạo cao hơn Thái Tiểu Hoàn.

Sau một khắc, đám người đều chấn động.

Bởi vì Diệp Hạo rất dễ dàng đã xuyên qua trận pháp.

Giống như căn bản không hề có bất kỳ trận pháp nào ở đó.

Khi Diệp Hạo đi vào, Thái Tiểu Hoàn cũng theo sau, nhưng Thái Tiểu Hoàn không thể làm được giống Diệp Hạo.

. . .

Lúc Trương Khánh đi vào, không ít trận sư đồng loạt nhìn về phía hắn.

Dù sao người có tư cách tiến vào đây đều là trận sư nổi bật.

- Người này có vẻ lạ.

- Ta chưa từng gặp hắn.

- Chẳng lẽ là thượng vực xuống?

- Cũng có khả năng này.

Những trận sư kia đồng loạt đứng lên chào hỏi cùng Trương Khánh.

Chuyện này khiến Trương Khánh có chút thụ sủng nhược kinh.

Phải biết đối với Trương Khánh mà nói, những trận sư này đều là đại nhân vật.

Khi Trương Khánh đang cùng các trận sư kia trao đổi, La Tử Lâm và Tô Như Long đồng hành cùng với một thị vệ đi tới.

- Trương Khánh, quả nhiên ngươi ở đây.

Khiến ai cũng không ngờ rằng ngay khi Tô Như Long đến liền chĩa họng súng vào Trương Khánh.

- Tô huynh, ngươi có mâu thuẫn với Trương huynh?

Một nam tử tò mò hỏi.

- Trương huynh? Quách Vũ, ngươi cũng quá xem trọng tên đó rồi.

Tô Như Long cười lạnh nói.

- Gia hoả này cùng lắm cũng chỉ vừa mới đặt chân đến đại sư cảnh mà thôi.

- Vừa mới đặt chân?

Quách Vũ ngạc nhiên nhìn Tô Như Long nói.

- Nếu vậy thì vì sao hắn có thể tiến vào?

- Trên người hắn chắc chắn có pháp bảo phá trận.

Tô Như Long khẳng định nói.

- Đây chính là gian lận.

Một nữ tử lãnh đạm nói.

- Dùng trận pháp phá trận để tiến vào, đây không phải là gian lận thì là gì?

- Vô sỉ.

- Làm vậy chẳng khác gì đang vả thẳng mặt chúng ta.

Trương Khánh có chút luống cuống.

Hắn không ngờ rằng những người vừa mới xưng huynh gọi đệ với hắn, chỉ trong nháy mắt đã trở mặt như vậy.

- Trương Khánh, mau nói đi, ngươi dùng pháp bảo trận pháp gì để tiến vào?

Mtoj lão giả lạnh lùng quát lớn.

Nhìn thấy lão giả kia, Trương Khánh run rẩy nói.

- Ta . . . Ta . . . .

Lão giả kia là một Trưởng lão của Trận Đạo tổng các.

Dù không nói quyền cao chức trọng cũng không khác biệt gì nhiều.

- Còn không nói?

Lão giả kia nói xong, trong tay liền xuất hiện một cây roi ngưng tụ từ phù văn.

Ba!

Cây roi quất mạnh vào trong không khí.

Mắt thấy chuẩn bị rơi vào trên người Trương Khánh, hắn theo bản năng lấy tay ra ngăn cản.

Lập tức, phù văn trong lòng bàn tay hắn do Diệp Hạo khắc lên loé ra một vòng sáng chói.

Ánh sáng hoá thành một vòng bảo hộ chặn lại một kích như lôi đình của lão giả kia.

- Cái gì?

- Lòng bàn tay Trương Khánh tại sao lại có một loạt phù văn trận đạo chứ?

- Phù văn này là Tương Lai cảnh.

- Kỳ quái, sao phù văn này ta lại xem không hiểu?

- Phù văn này hình như là phù văn phá trận.

- Cái gì? Phù văn phá trận? Nếu là phù văn phá trận, vậy vì sao nó còn có thể hoá thành một vòng bảo hộ chứ?

- Hiệu ứng liên quan.

- Nếu là hiệu ứng liên quan, vậy để có thể khắc được phù văn này, tu vi trận đạo của hắn phải cao đến mức nào chứ?

Có thể đến được nơi này, không ai không phải là cao thủ trong trận đạo.

Mắt nhìn của bọn họ, người thường há có thể bằng được.

Thông qua hiện tượng bọn họ thấy được bản chất.

Mà bản chất khiến bọn hắn phải chấn kinh.

Trưởng lão Trận Đạo tổng các Lôi Mục cũng không dám động thủ nữa.

- Phù văn này là ai cho ngươi?

Lôi Mục biết rất rõ phù văn này hắn chắc chắc không thể khắc ra được.

- Một thanh niên ở bên ngoài.

Trong lòng Trương Khánh nổi bão.

Lúc này hắn mới biết được phù văn trong lòng bàn tay hắn kinh khủng cỡ nào?

- Một thanh niên ở bên ngoài? Chẳng lẽ là Vân Trung Tử?

Lôi Mục giật mình nói.

- Vân Trung Tử?

- Chẳng lẽ Vân Chung Tử cũng tới đây?

- Ha ha, nếu có thể nhìn thấy Vân Trung Tử, chuyến đi lần này cũng không phải trắng tay rồi.

Lúc các trận sư ở đây đang hưng phấn, Diệp Hạo và Thái Tiểu Hoàn thản nhiên đi tới nơi này.

- Chính là vị tiền bối này.

Trương Khánh chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Ai đây?

- Chưa từng gặp.

- Hắn không phải là Vân Trung Tử.

- Co thể tạo ra phù văn như vậy khẳng định là cao thủ trong cao thủ.

Lúc mọi người ở đây thảo luận, ánh mắt Lôi Mục lại rơi vào trên người Thái Tiểu Hoàn.

- Tiểu Hoàn, vị bên cạnh ngươi là . . . ?

- Diệp công tử.

Thái Tiểu Hoàn vừa cười vừa nói.

- Người mà sư tôn ta cũng tự thẹn không bằng.

- Tiểu Hoàn, ngươi chắc mình không phải đang nói đùa chứ?

Lôi Mục ngạc nhiên hỏi.

Danh tiếng của sư tôn Thái Tiểu Hoàn rất cao, tu vi trận đạo dù kém hơn chín đại trưởng lão nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều so với Lôi Mục.

- Loại chuyện này ta làm sao dám nói đùa?

Thái Tiểu Hàm vừa định nói tu vi trận đạo của Diệp Hạo còn cao hơn cả Vân Trung Tử nhưng lại bị Diệp Hạo ra hiệu ngăn cản.

- Làm sao? Không dám nói?

Lúc này Tuyết Thanh Y từ đằng xa đi tới.

- Trước đó không phải ngươi nói tu vi trận đạo của hắn cao hơn Vân Trung Tử sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận