Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2677: Tứ Vực Va Chạm

- Thời Gian chi chủ tiền bối sẽ cho phép sao?

Diệp Thiên Thiên hiểu rõ đạo lý công pháp không thể tùy tiện tiết ra ngoài.

- Thời Gian chi chủ tiền bối sẽ không để ý chuyện này đâu, chỉ là dù ta có truyền thụ cho ngươi, ngươi cũng không thể học được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Phụ thân xem thường ta.

Diệp Thiên Thiên dậm chân nói.

- Vì nhập môn ta đã hao phí ngàn năm, đây là do còn có Thời Gian chi chủ trợ giúp, bằng không có trời mới biết lúc nào ta mới có thể nhập môn.

Diệp Hạo nói khiến Diệp Thiên Thiên ngây ngẩn cả người.

Tư chất Diệp Hạo khủng bố đến mức nào, Diệp Thiên Thiên biết rất rõ. Thế nhưng mỗi việc nhập môn thôi mà hắn cũng phải hao phí ngàn năm?

Độ khó của bản công pháp này vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.

- Ta vẫn nên khỏi tu hành thử.

Nghe vậy Diệp Thiên Thiên nào còn dám tu hành nữa?

Chuyện này thuần túy là tự tìm phiền toái cho mình.

- Được rồi, bây giờ ngươi đang tu hành ở bên trong không gian ý thức của ngươi, một năm sau ngươi sẽ tự động tỉnh lại.

Diệp Hạo bỏ lại lời này rồi quay người rời khỏi.

Bên trong không gian ý thức của Đường Phiên Phiên.

- Trê lý thuyết Đại Mộng Tam Thiên Niên theo vẫn kém hơn thời gian lĩnh vực.

Nghe xong Diệp Hạo giới thiệu về Đại Mộng Tam Thiên Niên, Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

- Tại sao lại nói như vậy?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Chúng ta chỉ có thể ở trong không gian ý thức của mình ngộ đạo, nhưng tu vi của chúng ra vẫn không thể nào tăng theo.

- Cảm ngộ được, muốn tăng cao tu vi, ngươi nghĩ chuyện này rất khó sao?

Diệp Hạo nở nụ cười.

- Hơn nữa trên thế gian này có thứ nào hoàn mỹ đâu cơ chứ?

- Nói cũng đúng.

Đường Phiên Phiên gật đầu một cái.

So với thời gian lĩnh vực, Đại Mộng Tam Thiên Niên có rất rất nhiều ưu thế.

- Ngươi chuẩn bị mở rộng Đại Mộng Tam Thiên Niên sao?

- Tu sĩ từ tiềm long trở lên mới có tư cách sử dụng.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Đây chính là Đại Mộng Tam Thiên Niên. Không nói kinh diễm vạn cổ cũng không xê xích gì nhiều!

Nếu Diệp Hạo cho một lượng lớn đệ tử trong tông môn tu hành vậy có khiến Thời Gian chi chủ không vui hay không?

Điểm này Diệp Hạo nhất định phải cân nhắc rõ ràng. Đường Phiên Phiên hơi trầm ngâm rồi cũng hiểu vì sao Diệp Hạo lại làm như vậy.

- Có nên bỏ qua tiềm long luôn không?

Đường Phiên Phiên nói khẽ.

- Tiềm long được bồi dưỡng là có thể trở thành Thần Vương.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ vẫn lắc đầu.

- Vậy cứ quyết định như vậy đi.

Sau đó Diệp Hạo đi vào không gian ý thức của Khinh La.

- Diệp Hạo, đây là nơi nào?

Khinh La vội vàng đi tới.

- Đây là không gian ý thức của ngươi.

Diệp Hạo giải thích cho Khinh La một phen, ánh mắt Khinh La liền phát sáng lên. Nàng có thể nhận rõ chỗ kinh khủng của Đại Mộng Tam Thiên Niên.

- Bây giờ ta truyền thụ cho ngươi âm dương chi đạo.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Âm dương chi đạo?

Khinh La khẽ giật mình nói.

- Âm dương chi đạo chính là một trong mười đại đạo đỉnh cấp, bây giờ ta tu hành còn kịp không?

Thật ra rất nhiều đại đạo đều có hình bóng của âm dương đại đạo, chỉ là không có bao nhiêu tu sĩ tu hành bản nguyên đại đạo này. Bởi vì thứ này không những yêu cầu tư chất quá cao, ngươi còn cần một vài tài nguyên đỉnh cấp.

- Ta đã chuẩn bị âm dương dịch cho ngươi.

Diệp Hạo nhìn Khinh La nói.

- Thiên địa kỳ trân, âm dương dịch?

Khinh La không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Vậy ngươi nên cho Phiên Phiên các nàng.

Khinh La nghĩ một hồi cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Ta nghĩ Phiên Phiên các nàng cần thứ này hơn ta.

- Trong âm dương đại đạo Phiên Phiên các nàng rất khó có nhiều thành tựu, trong các nàng ngươi là người có tư chất cao nhất.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào Khinh La nghiêm túc nói.

Khinh La vốn có thể đặt chân đến cấm kỵ chi cảnh, bởi vậy có thể thấy được tư chất của nàng cao cỡ nào.

- Chuyện này...

Thấy Khinh La chần chờ, Diệp Hạo tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ của Khinh La nói.

- Trong lòng ta ngươi cùng Phiên Phiên các nàng đều là thê tử của ta.

Tâm thần Khinh La chấn động, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được.

- Thật…thật vậy chăng?

Khinh La vô cùng nhạy cảm.

Điểm ấy đến từ thân phận sát thủ của nàng. Bởi vậy những năm này Đường Phiên Phiên các nàng sợ trong lời nói của mình sẽ ảnh hưởng đến Khinh La. Nhưng loại nhạy cảm này không phải nói tiêu trừ là có thể tiêu trừ dễ dàng. Bởi vì đối với nghề nghiệp sát thủ này mọi người cũng không có quá nhiều hảo cảm

- Có lúc nào ta đã từng lừa ngươi chưa?

Diệp Hạo ôm Khinh La vào trong ngực ôn nhu nói.

Diệp Hạo tin một ngày nào đó Khinh La sẽ không còn mặc cảm đối với thân phận sát thủ của mình nữa.

Mà khi Viêm Hoàng tông đóng cửa phát triển, Thần vực cũng lần lượt xuất hiện những màn gió tanh mưa bão.

Đám người vượn già muốn tập kết tín ngưỡng của toàn bộ Thần Vực để tìm kiếm cách siêu thoát, bởi vậy thứ bọn họ cần phải làm đó chính là thống nhất toàn bộ Thần vực. Chỉ tiếc rằng Thần vực không thể nào thống nhất dễ dàng được, từ xưa đến nay cũng không có ai làm được chuyện này.

Đám người vượn già đương nhiên cũng biết điều này, bởi vậy hiện giờ bọn họ chỉ đi thống nhất khu vực xung quanh.

Trong quá trình thống nhất cũng không tránh khỏi việc giết chóc, bởi vì không ai lại muốn mình bị khống chế bởi người khác. Cái quần thể Thần Vương đã rất cao ngạo rồi, lại càng không cần phải nói cấp bậc Thần Hoàng.

Một vài thế lực Thần Hoàng cấp không muốn rời khỏi, bọn họ chọn tập hợp thành đoàn hỗ trợ lẫn nhau, đáng tiếc rằng ở trước mặt Đệ Nhất Danh sơn, dù có tập kết nhiều thế lực Thần Hoàng đi chăng nữa cũng đều là dạng gà đất chó sành.

Vô dụng!

Chỉ cần Tà Thần hiện thân, mặc kệ có là thực lực gì, chỉ trong nháy mắt đã tan rã. Cũng may Tà Thần không tàn sát quy mô lớn, hắn chỉ chém giết một vài người kiên quyết không quy thuận mà thôi, về phần tộc nhân dưới quyền đối phương cũng chưa xuất thủ.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Khiến rất nhiều tu sĩ không ngờ rằng chỉ mới qua mười năm, vô luận là Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực hay Bắc Vực đều cơ bản đã thống nhất xong.

Vì sao lại nói cơ bản đã thống nhất?

Đây là bởi vì có nhiều chỗ cho dù là đỉnh cấp thế lực như Thiên Không thành cũng không thể động vào. Như một vài cấm địa, danh sơn, một vài thế lực.

Trong đó Đông Vực bị Thứ nhất danh sơn thống nhất, Tây Vực bị Linh tộc cùng Mộc tộc thống nhất, Nam Vực bị Ma tộc cùng Yêu tộc thống nhất, Bắc Vực bị Thiên Không thành thống nhất. Sau đó thế lực khắp nơi lại bắt đầu hỗn chiến. Trong quá trình này, từng thiếu niên chí tôn đã tạo ra thanh danh cho mình.

Viêm Hoàng tông!

- Phụ thân, ta muốn đi đánh ở tiền tuyết.

Hôm nay Diệp Thiên Thiên đi tới thư phòng của Diệp Hạo cắn môi nói.

- Làm sao? Cảm thấy mình đã lợi hại?

Diệp Hạo liếc Diệp Thiên Thiên nói.

- Ta cảm thấy hiện tại toàn bộ Thần vực có thể đánh bại ta cũng đã không có mấy người.

Diệp Thiên Thiên tự tin nói.

Diệp Thiên Thiên thật sự có tự tin như vậy. Dù bây giờ tiềm năng của nàng còn chưa đạt tới cấm kỵ chi cảnh, nhưng Diệp Thiên Thiên ở trong hàng ngũ nửa bước cấm kỵ dù không nói vô địch nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Phải biết công pháp mà Diệp Thiên Thiên tu hành đều đạt tới cấm kỵ cấp, ngoại trừ có Diệp Hạo truyền thụ còn có cả Cẩn Tôn cũng truyền thụ cho.

Mà thần thông cấm kỵ cũng không phải ai cũng có cơ hội tu hành.

Giống như những năm Diệp Thiên Thiên tu hành ở Đệ Nhất Danh Sơn, ngay cả một chút xíu về thần thông cấm kỵ cũng không hề nhìn thấy. Đương nhiên Diệp Thiên Thiên cũng không phải là không có cơ hội tu hành, chỉ cần nàng nguyện ý làm môn đồ của Đệ Nhất Danh Sơn.

Nhưng, có thể sao?

Một khi làm môn đồ của Đệ Nhất Danh Sơn, trên người cũng sẽ đánh lên lạc ấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận