Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3251: Bênh Vực Lẽ Phải

- Vẫn Bạo đan?

Trung niên râu quai nón trừng lớn hai mắt nói.

- Vì sao ta lại không nhận ra?

- Tiểu tử, ngươi nói bậy bạ gì vậy?

Sắc măt trung niên nho nhã âm trầm nhìn Diệp Hạo nói.

- Đây là chuyện của công hội Luyện Khí chúng ta, ngươi chắc chắn muốn tham gia vào?

Đây cũng là cảnh cáo.

Giang Tự Lưu vừa muốn đứng ra lại bị Diệp Hạo ẩn ý ngăn cản.

- Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Các ngươi muốn cửa hàng của người ta, được, cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực của chính mình để lấy đi. Nhưng các ngươi lai dùng thủ đoạn hèn hạ, ta đương nhiên muốn quản.

Nói đến đây Diệp Hạo đi tới trước mặt thiếu nữ kia nói.

- Có dám đưa chiến kiếm của ngươi cho ta xem thử không?

- Tại sao ta phải đưa cho ngươi xem?

Thiếu nữ kia có chút bất an nói.

- Vậy chính là ngươi đang chột dạ.

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

- Vu hãm một vị hội viện công hội Luyện Khí, ngươi nghĩ mình có thể chịu được lửa giận của công hội Luyện Khí không?

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.

Sắc mặt thiếu nữ kia hoàn toàn thay đổi nói.

Diệp Hạo vung tay lên lấy chiến kiếm từ trong tay thiếu nữ kia qua.

- Ngươi trả chiến kiếm lại cho ta.

Thiếu nữ kia gấp gáp.

- Định.

Diệp Hạo thi triển Định Thân thuật.

Thiếu nữ kia lập tức bị cố định ngay tại chỗ.

Diệp Hạo giương chiến kiếm trong tay lên,

- Râu quai nón, không phải ngươi hỏi vì sao ngươi không phát hiện ra sao? Đó là bởi vì trên thanh chiến kiếm này có cấm chế.

Diệp Hạo nói xong liền đưa tay xoá đi tầng cấm chế.

Sau một khắc, đám người liền phát hiện bên trong chiến kiếm có một viên Dẫn Bạo châu.

- Quả nhiên là Dẫn Bạo châu.

Trung niên râu quai nón giận tím mặt.

- Từ Hàn, ngươi quá hèn hạ.

- Chuyện này thì liên quan gì tới ta?

Từ Hàn lãnh đạm nói.

- Ta không biết cái gì hết.

Diệp Hạo ha ha cười một tiếng nói.

- Ngươi không biết gì hết? Nhưng vì sao ta lại phát hiện một tia khí tức của ngươi trên thanh chiến kiếm này vậy?

- Ngươi đừng nói bậy.

Từ Hàn lạnh lùng nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Không tin?

Diệp Hạo hài hước nhìn Từ Hàn.

- Nếu không thì mời cao tầng công hội Luyện Khí của các ngươi đến, ta tin lấy thực lực của bọn họ điều tra rất dễ.

Từ Hàn nhìn Diệp Hạo, hận không giết được hắn.

- Ngươi muốn như thế nào?

Khi Từ Hàn nói ra lời như vậy cũng chính là đã nhận thua.

- Đơn giản, bồi thường.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Vừa rồi không phải ngươi lừa gạt râu quai nó lấy một thanh chiến kiếm Cấm Kỵ cảnh cao giai sao, như vậy đi, ngươi bồi thường cho hắn ba chiến kiếm Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong.

- Ngươi đang ép ta?

Từ Hàn giận dữ nói.

- Không sai, ta đang ép ngươi đấy.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ngươi không bồi thường cũng được, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

Từ Hàn nhịn xuống lửa giận, trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Dù có bồi thường cũng không thể nào bồi thường nhiều như vậy, một thanh chiến kiếm Cấm Kỵ đỉnh phong đã gấp ba lần giá trị bồi thường rồi.

- Bồi thường gấp ba, không đau không ngứa, bồi thường cũng phải gấp mười lần mới được.

Diệp Hạo nhìn Từ Hàn nói.

- Đừng nói với ta ngay cả như vậy ngươi cũng không bồi thường được?

Từ Hàn nhìn Diệp Hạo, sau mười lần hô hấp mới đưa cho trung niên râu quai nón một túi càn khôn.

- Bên trong túi càn khôn có một thanh chiến kiếm Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong cùng với một ngàn hai trăm vạn hoàng thạch.

Ném túi càn khôn ra, Từ Hàn xoay người rời đi, không hề quan tâm đến thiếu nữ mặc váy dài kia.

Diệp Hạo vung tay lên, thiếu nữ váy dài khôi phục lại hành động.

Nàng nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi cũng rời đi.

- Đa tạ công tử trượng nghĩa xuất thủ.

Lúc này trung niên râu quai nón mang theo nữ nhi của hắn đi tới trước mặt của hắn biểu đạt lòng biết ơn.

- Dù sao ta cũng có việc làm phiền ngươi.

Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề nói.

- Công tử, mời nói.

Râu quai nón nói gấp.

- Ta muốn mượn dùng cửa hàng của ngươi một đoạn thời gian.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Để báo đáp lại, mỗi ngày ta sẽ trả ngươi một phần trăm lợi nhuận.

- Công tử nói nói chi vậy? Cửa hàng này ngươi muốn dùng bao lâu cũng được.

Trung niên râu quai nón nghiêm túc nói.

- Không không không, quy củ không thể phá.

Diệp Hạo nói đến đây lại nhìn xung quanh nói.

- Chư vị có pháp bảo nào hư hỏng đều có thể tìm ta sửa chữa, đương nhiên nếu pháp bảo của ngươi không có vấn đề gì cũng có thể tìm tới ta, ta sẽ giúp pháp bảo của các ngươi tăng lên ba thành uy lực.

- Ngươi chắc chắn có thể tăng uy lực của pháp bảo chúng ta lên ba thành?

Lúc này lão giả có mái tóc hơi bạc híp mắt hỏi.

Diệp Hạo đang định nói bỗng trung niên râu quai nón vội vàng ghé tai Diệp Hạo nói.

- Công tử, vị trước mắt là đại sư luyện khí.

Nói cách khác là muốn nói cho Diệp Hạo, pháp bảo do đại sư tự luyện chế, ngươi làm sao có thể tăng ba thành uy lực?

- Lấy pháp bảo của ngươi ra đi.

Khiến trung niên râu quai nón không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói ra câu này.

Lão giả kia lấy ra một thanh chiến kiếm kim sắc,

- Đây là Đồng Tâm kiếm mà ta chế tạo, thế nào?

- Không được tốt lắm?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi nói cái gì?

Lão giả kia giận tím mặt nói.

- Ngươi cũng phải biết đây là tác phẩm tâm đắc của ta, cho dù là trưởng lão công hội Luyện Ký cũng đã nói đây là hàng cao cấp khó có được. Thế mà ngươi nói không được tốt lắm?

- Ngươi thử khởi động toàn lực thử.

Diệp Hoa nhìn lão giả kia nói.

Lão giả kia không hiểu cho lắm, nhưng vẫn toàn lực khởi động.

Kiếm khí cuồn cuộn ba ngàn dặm, thiên địa cũng phải ù tai.

Không ít kiếm tu ở đâu cũng phải biến sắc.

- Chuôi chiến kiếm này cũng quá mạnh rồi.

- Tác phẩm của đại sư, làm sao có thể không mạnh được chứ?

- Thanh chiến kiếm này có thể tăng không ít sức chiến đấu.

- Nếu ta có một chuôi chiến kiếm như vậy, ta cảm thấy ngay cả Quá Khứ cảnh sơ kỳ ta cũng có thể chém giết.

- Ai nói không phải đây?

Khi tu sĩ bốn phía thảo luân, Diệp Hạo vung tay về phía thanh chiến kiếm, thanh chiến kiếm liền tách ra khỏi tay lão giả kia rồi hoá thành một vệt sáng xuất hiện ở trong tay Diệp Hạo.

Trên mặt lão giả kia tràn ngập thần sắc chấn kinh.

Phải biết chuôi chiến kiếm này hắn dùng tâm huyết mấy năm mới luyện ra được, bây giờ cứ thế mà bị Diệp Hạo cướp đi?

Hắn vội vàng vận dụng Ngự Kiếm Thuật muốn thu hồi, nhưng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ là cho dù hắn thi triển thế nào, chiến kiếm vẫn không hề đáp lại.

- Ngươi đã làm gì chiến kiếm của ta?

Lão giả kia khiếp sợ hỏi.

- Ngự Kiếm Thuật của ngươi thật rác rưởi.

Diệp Hạo nói xong, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một ngọn lửa.

Khi ngọn lủa này xuất hiện, lập tức sắc mặt của toàn bộ luyện khí sư đều thay đổi.

Bởi vì bản nguyên chi hoả của bọn hộ đều bị áp chế.

- Đây là lửa gì?

- Thiên Hỏa.

- Không ngờ hắn lại giữ thiên hoả.

- Im miệng, có thể đoạt chiến kiếm từ trong tay đại sư, ngươi cảm thấy hắn sẽ là một người bình thường sao?

- Chẳng lẽ hắn là đại sư?

- Ngươi không phải đang nói nhảm sao?

Những luyện khí sư này không biết rằng lúc này Giang Tự Lưu đang hoảng sợ đến mức không nói ra lời.

Ngươi không phải luyện đan sư sao?

Từ khi nào đã trở thành luyện khí sư rồi?

Còn có cả thiên hoả nữa?

Người bình thường lấy được một loại thiên hoả đã cực kỳ khó khăn rồi, kết quả Diệp Hạo chiếm được ha loại thiên hoả hoàn toàn khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận