Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1643: Lo lắng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Diệp Hạo lý giải Trận Đạo vượt quá tưởng tượng của hắn.

Nếu không làm sao có thể không chạm đến Trận Pháp đều mà có thể đưa bốn người Tiểu Duyệt đến đây?

- Tiểu Duyệt, chuyện lần này do ta sơ sẩy.

Trương Giản Chi thả rất thấp tư thái, hắn đi đến bên cạnh Tiểu Duyệt nói lời xin lỗi.

Tiểu Duyệt giật nảy mình.

Chuyện gì đây a!

Cường giả Tiên Vương Cao Giai!

- Tiểu Duyệt, đây là tiền thưởng của ngươi.

Trương Giản Chi đưa cho Tiểu Duyệt một Túi Càn Khôn.

Thần niệm Tiểu Duyệt quét qua nhìn thấy bên trong có một trăm năm mươi vạn Tiên Thạch.

- Trừ cái đó ra, đây xem như là áy náy của ta.

Trương Giản Chi lại đưa cho nàng thêm một Túi Càn Khôn.

Thần niệm Tiểu Duyệt quét qua thấy, trong Túi Càn Khôn này có ba vạn Tiên Thạch.

- Ta không thể nhận.

Tiểu Duyệt vội vàng chối từ.

- Ngươi nhất định phải nhận.

Trương Giản Chi nghiêm túc nói:

- Nếu không, ta sẽ ăn ngủ không yên.

Tiểu Duyệt do dự.

Diệp Hạo lại nói:

- Cho ngươi thì nhận đi.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Tiểu Duyệt cũng không do dự nữa nhận lấy.

- Ta sẽ báo lên trên kỹ càng về công lao của ngươi, đồng thời ta cũng sẽ khẩn cầu Thành chủ thưởng ngươi Tước Vị.

Trương Giản Chi hơi chút trầm ngâm nói.

Tiểu Duyệt bị choáng váng.

Tước Vị?

Có Tước Vị sẽ trở thành quyền quý chân chính a.

Cho dù Tước Vị thấp nhất - Nam Tước cũng là quyền quý.

Trong lòng Diệp Hạo đầy xem thường.

Lấy năng lực của Trương Giản Chi cho Tiểu Duyệt một tước vị Nam Tước rất khó khăn hả?

Không!

Nhưng hắn lại làm ra dáng không dễ dàng.

Muốn cho Tiểu Duyệt cảm kích.

- Còn không tạ ơn Trương hội trưởng?

Diệp Hạo đụng Tiểu Duyệt một cái, nói.

Diệp Hạo nhìn ra là một chuyện, nhưng nói ra không có ý nghĩa.

Lúc này, Tiểu Duyệt mới như trong mộng tỉnh lại, vội vàng cảm ta Trương Giản Chi.

Tiểu Lãm nhìn một màn này, trong lòng khỏi phải nói bao nhiêu hâm mộ.

Phong tước a!

Đây là mộng tưởng cả đời này của nàng.

Nhưng phát hiện mình chẳng những không được phong tước, ngay cả một trăm năm mươi vạn tiền thưởng cũng không có, quan trọng hơn mà mình còn phải vào tù.

Sau đó, Diệp Hạo một mình trở về.

Dù sao hắn đi theo, cả nhà Tiểu Duyệt rất có áp lực.

Mua sắm đồ dùng hàng ngày thì Tiểu Duyệt biểu hiện rất hào khí, Thiệu Nghị ban đầu còn ngăn cản không cho nàng như thế, nhưng sau khi Tiểu Duyệt truyền âm nói cho hắn biết ăn mặc quá keo kiệt sẽ mất mặt, Thiệu Nghị cũng không ngăn cản nữa.

Trương Giản Chi cho ba vạn Tiên Thạch đều tiêu sạch, sau đó cả nhà Tiểu Duyệt mới theo Trần Nguyệt Lan về tới Tử Kinh Trang Viên.

Tiến vào Tử Kinh Trang Viên, cô kinh ngạc phát hiện cả Trang Viên đột nhiên xảy ra biến hóa không nhỏ.

Trước đó, Tử Kinh Trang Viên phong cảnh tú mỹ, có một loại cảm giác nữ tử uyển ước, nhưng giờ lại toát ra một cỗ hùng hồn, hai loại khí chất khác biệt chồng lên nhau, chẳng những không có lộ ra vẻ không hợp, ngược lại để cho người ta có một loại cảm giác mê say.

- Điều này cũng quá thần kỳ a.

Tiểu Duyệt kinh ngạc bật thốt.

Nhưng mà chợt Tiểu Duyệt lại nghĩ tới một chuyện:

- Một canh giờ cũng chưa tới, nơi này tại sao xảy ra biến hóa bực này?

- Ngoại giới chưa đến một canh giờ, nhưng nơi này đã trôi qua một năm.

Trần Nguyệt Lan cười nói.

- Có ý tứ gì?

- Diệp Công Tử vận dụng một viên Thời Gian Tinh Thạch trân quý.

- Thời Gian Tinh Thạch?

Tiểu Duyệt mở to hai mắt nhìn:

- Diệp Công Tử vận dụng vật trân quý như vậy chỉ vì cải tạo Trang Viên này?

- Thật ra, chủ yếu để dạy cho đám người Đinh Hàm một số lễ nghi thông thường thôi.

Trần Nguyệt Lan nhẹ giọng nói:

- Có lẽ ngươi không biết một canh giờ trước, bọn hắn đều mặc áo gai, ngay cả việc đơn giản nhất như châm trà đãi khách cũng không biết.

- A.

Tiểu Duyệt và cha mẹ của nàng đều kinh trụ.

Vì dạy bảo những này thôn xóm man di này cần phải vận dụng Thời Gian Tinh Thạch trân quý như thế hả?

Thật ra, Tiểu Duyệt ở Thần Thành sinh hoạt rất nghèo khó, nhưng so với đám người Đinh Hàm thì tốt hơn nhiều.

- Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy bảng hiệu ngoài cổng hình như là Đinh Phủ?

Thiệu Nghị hỏi lên vấn đề nghi hoặc trong lòng.

- Trước đó, chúng ta vào thành thì gặp cháu trai Đinh Dũng của Đinh Tộc Trưởng, năm đó, Đinh Dũng vì theo đuổi nữ nhi của Thu Địch tướng quân Thu Điệp, giả xưng gia tộc bọn họ là danh môn vọng tộc.

Trần Nguyệt Lan lời ít mà ý nhiều nói:

- Có thể tưởng tượng được Thu Điệp cảm thấy mình bị lừa gạt, trên thực tế Thu Điệp cũng thật nhận lấy lừa gạt.

- Cho nên Công Tử mua Trang Viên này giả xưng Đinh Phủ?

Tiểu Duyệt đã hiểu vấn đề.

- Không.

Làm cho Tiểu Duyệt không hiểu là Trần Nguyệt Lan nhẹ nhàng lắc đầu:

- Trang Viên này là Công Tử mua cho thôn dân Đinh Tộc Trưởng.

- Cái gì?

Vẻ mặt Tiểu Duyệt cả kinh nói.

Trang Viên trân quý như vậy lấy ra tặng người?

Tiểu Duyệt rất muốn biết Diệp Hạo nghĩ như thế nào?

Thiệu Nghị và Hàn Xảo cũng đầy kinh ngạc.

Bọn hắn thực không thể nào hiểu được hành vi của Diệp Hạo.

- Công Tử không biết còn ở nơi này được bao lâu.

Trần Nguyệt Lan nhẹ giọng nói:

- Vì vậy, viết tên ai cũng không quan trọng.

Nghe Trần Nguyệt Lan nói vậy, Tiểu Duyệt lập tức trở nên khẩn trương.

- Không biết Công Tử sẽ ở đây bao lâu?

Trần Nguyệt Lan khẽ mỉm cười nói:

- Công Tử đại khái sẽ ở đây hơn trăm năm, mà trong thời gian này không thể bồi dưỡng ngươi thành Tiên Vương, nhưng bồi dưỡng ngươi thành Cao Giai Tiên Tôn vẫn không có vấn đề, đồng thời các ngươi một nhà cũng không cần lo lắng chỗ ở, Tử Kinh Trang Viên vĩnh viễn là nhà các ngươi.

- Sau khi Diệp Công Tử rời đi, vạn nhất…

Lời kế tiếp Thiệu Nghị không nói, nhưng ý tứ trong đó Trần Nguyệt Lan vẫn hiểu.

- Ngươi một tháng tiền lương là một vạn hai, một năm mười bốn vạn, mà một trăm năm tiền lương là 140 vạn, tính cả thê tử ngươi 280 vạn.

Trần Nguyệt Lan nhìn Thiệu Nghị nói:

- Có những Tiên Thạch này cho dù đến lúc đó Đinh Tộc Trường đuổi các ngươi đi, các ngươi sợ không tìm được chỗ ở sao?

Thiệu Nghị và Hàn Xảo đều ngơ ngẩn.

Nghĩ lại thì đúng là vậy.

Trong Tử Kinh Trang Viên lại không tốn bao nhiêu tiền.

Có khoản tài phú này muốn mua nhà kiểu gì mà không được?

- Còn có Tiểu Duyệt, đến lúc đó ích lợi Tiểu Duyệt có được sẽ từ xa vượt qua các ngươi.

Trần Nguyệt Lan khẽ mỉm cười nói:

- Thì ngươi còn có cái gì lo lắng?

- Tiền này của chúng ta có thể bị đoạt hay không?

Hàn Xảo trầm ngâm một chút, vẫn hỏi tiếp.

- Trăm năm sau, các ngươi đều sẽ trở thành cao thủ, có thể đặt chân đến Tiên Tôn Cảnh hay không ta không có thể đảm bảo, nhưng Tiên Chủ Cảnh vẫn không có vấn đề gì.

Trần Nguyệt Lan cười nói.

- Ta có thể đặt chân đến Tiên Chủ cảnh?

Hàn Xảo không thể tưởng tượng nổi lặp lại.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, thôn xóm hơn tám trăm người mỗi một đều có thể đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh.

- Vậy phải cần bao nhiêu tài nguyên?

- Ngươi không cần lo lắng việc này.

Trần Nguyệt Lan dừng một chút nói tiếp:

- Các ngươi chỉ cần làm tốt công việc mà công tử giao, sẽ có được ban thưởng khó có thể tưởng tượng. Bây giờ, ta nói cho các ngươi một chút nơi nào có thể vào, nơi nào không thể vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận