Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2561: Vĩnh Sinh Quy Tắc

- Hỏa quốc lớn bao nhiêu?

Bạch Tiểu Bạch hỏi.

- Địa phận Hỏa quốc đại khái trên trăm khu vực.

Hỏa Hân Nhi nhẹ nhàng nói.

- Trên một trăm khu vực?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động nói.

- Người mạnh nhất ở Hỏa quốc các ngươi mạnh bao nhiêu?

- Người mạnh nhất ở Hỏa quốc chúng ta là một hỏa linh đã tồn tại từ hai kỷ nguyên trước.

Hỏa Hân Nhi nhìn Diệp Hạo trả lời.

- Hai kỷ nguyên?

Vương Túy Mặc khẽ giật mình nói.

- Mỗi lần thiên địa hủy diệt sẽ được gọi là một kỷ nguyên.

- Thần Vực chúng ta vì sao vẫn chưa bị hủy diệt?

Sắc Vi tiên tử không hiểu nói.

- Ta nghe nói Thần vực đã từng bị hủy diệt qua một lần, nhưng nhờ một thứ nghịch thiên mà thay đổi.

Vương Túy Mặc chần chờ một chút nói.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động vội vàng hỏi thăm chó con trong tiểu thế giới.

- Trên thực tế lúc trước Thần vực quả thực bị hủy diệt, nhưng ngờ vị kia cường thế can thiệp nên thiên địa mới có thể khôi phục lại.

Chó con nói đến đây ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn.

- Đáng tiếc là bây giờ phiến thiên địa này lại không lưu truyền về truyền thuyết của hắn.

- Hắn là ai?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Không thể nói.

Chó con lắc đầu.

Diệp Hạo biết rõ vị trong miệng chó con hơn phân nửa là người đã thoát khỏi vận mệnh trường hà.

- Đại Hoang vực các ngươi đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên?

- Ta cũng không biết.

Hỏa Hân Nhi nói đến đây có chút đau thương nói.

- Ta chỉ biết thọ nguyên của thần hộ mệnh ở Hỏa quốc chúng ta sắp hết.

- Thần hộ mệnh ở Hỏa quốc các ngươi có tu vi gì?

- Nửa bước đại năng.

- Nửa bước đại năng vẫn có thể vẫn lạc sao?

Diệp Hạo có chút trợn mắt hốc mồm.

- Nửa bước đại năng vẫn lạc không phải là chuyện rất bình thường sao?

Hỏa Hân Nhi có chút không hiểu nhìn Diệp Hạo nói.

- Ở Thần vực chúng ta chỉ cần tu vi đặt chân đến Thần Vương sẽ không còn tồn tại vấn đề vẫn lạc nữa.

Lần này đến phiên Hỏa Hân Nhi trợn mắt hốc mồm.

- Ở Đại Hoang Vực chúng ta Thần vương chỉ có một vạn năm thọ nguyên.

- Thần Hoàng thì sao?

- Mười vạn năm đến một trăm vạn.

- Nửa bước đại năng?

- Nửa bước đại năng đã vượt qua trình độ nhất định, bởi vậy thọ nguyên của bọn họ rất khó để xác định.

Hỏa Hân Nhi nói khẽ.

- Nhưng cũng không thể nào sống mãi không chết được.

- Ta đột nhiên cảm thấy ở Thần vực thật hạnh phúc.

Thái Sử Vĩnh Huy vừa cười vừa nói.

- Chỉ sợ hạnh phúc của ngươi phải dừng ở đây rồi.

Diệp Hạo lại trầm giọng nói.

- Vì sao?

Thái Sử Vĩnh Huy không hiểu nói.

- Ngươi cảm thấy tu sĩ thế giới khác nếu biết quy tắc vĩnh sinh ở Thần vực thì sẽ thế nào đây?

Diệp Hạo thong thả nói.

Sắc mặt Thái Sử Vĩnh Huy lập tức thay đổi. Lúc này biến sắc còn có Hỏa Hân Nhi.

- Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Hỏa Hân Nhi bất an nói.

Hỏa Hân Nhi vì sao nói như vậy?

Bởi vì nàng cảm giác được thực lực đám người Diệp Hạo đều trên nàng. Nàng lo bọn họ sẽ giết người diệt khẩu.

- Tin tức này ta tin rằng đã sớm tiết lộ ra ngoài rồi.

Diệp Hạo nhìn Hỏa Hân Nhi nói khẽ.

- Bởi vậy giết ngươi cũng không giải quyết được vấn đề gì.

- Ta có thể thề.

Hỏa Hân Nhi có chút bất an nói.

- Trong mắt ngươi chúng ta giống người xấu như vậy sao?

Thái Sử Vĩnh Huy im lặng nói.

- Có phải cảm thấy hắn không giống người tốt không?

Diệp Hạo chỉ Thái Sử Vĩnh Huy nói.

- Đúng... A... Không phải.

Hỏa Hân Nhi nói khiến mặt Thái Sử Vĩnh Huy đều đen lại.

- Ngươi tới Hỗn Độn thế giới làm cái gì?

- Ta tới tìm kiếm trường sinh tuyền.

Hỏa Hân Nhi nói khẽ.

- Trường sinh tuyền?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Bên trong Hỗn Độn thế giới có trường sinh tuyền?

- Chắc có chứ, bằng không Hỏa Hoàng cũng sẽ không kêu chúng ta tới Hỗn Độn thế giới tìm kiếm?

- Trường sinh tuyền có tác dụng gì?

Bạch Tiểu Bạch xen vào hỏi.

- Trường sinh tuyền ngoại trừ có thể giúp tăng thọ nguyên của tu sĩ ngoài ra còn có thể gia tăng bản nguyên của chúng ta.

Diệp Hạo nhìn Bạch Tiểu Bạch một cái. Nghe vậy ánh mắt đám người Bạch Tiểu Bạch lập tức phát sáng lên.

- Nhất định phải tìm được trường sinh tuyền a.

- Nếu lấy được trường sinh tuyền, không biết tiềm năng của ta có thể tiến thêm một bước nữa hay không?

- Cái này phải xem cơ duyên.

Diệp Hạo đã có được hỗn độn lưu tương, đối trường sinh tuyền cũng không suy nghĩ nhiều.

Thu!

Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng chim ưng gáy.

Sắc mặt Hỏa Hân Nhi lập tức thay đổi.

- Không tốt, là cao thủ Thiên Ưng tộc.

Hỏa Hân Nhi vội nói.

- Chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này.

- Rời khỏi làm gì?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Đúng vậy, có chúng ta ở chỗ này, ngươi còn sợ cái gì?

Thái Sử Vĩnh Huy nói xong liền đứng lên.

Tiềm năng của Thái Sử Vĩnh Huy đã đạt đến Thần Hoàng cảnh cao giai, trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn cũng đã trở thành cao thủ. Hiện tại hắn thực sự muốn bày ra một chút thực lực bản thân.

- Các ngươi không biết Thiên Ưng tộc mạnh mẽ đến đâu sao?

Hỏa Hân Nhi vừa rồi nói đến đây một thân ảnh che khuất bầu trời đã xuất hiện ở trên thuyền mây.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua nói.

- Vĩnh Huy, ngươi đi đi.

Thái Sử Vĩnh Huy gật đầu một cái, đằng không bay lên, trong nháy mắt hóa thành một thân ảnh lớn mấy vạn trượng. Cao thủ Thiên Ưng tộc nhìn thấy Thái Sử Vĩnh Huy trong mắt lấp lóe sát ý dữ tợn.

- Ngươi dám khiêu khích ta?

- Đại gia nhà ngươi.

Chỉ dùng một bàn tay Thái Sử Vĩnh Huy đã có thể đập cao thủ Thiên Ưng tộc kia xuống. Sắc mặt cao thủ Thiên Ưng tộc toàn thoàn thay đổi.

Hắn nhận ra bản thân gặp phải cao thủ. Hắn theo bản năng muốn né tránh nhưng Thái Sử Vĩnh Huy làm sao có thể bỏ mặc cho hắn rời khỏi chứ?

Tiến lên một bước liền tóm lấy cánh của hắn rồi ném mạnh vào ngọn núi phía xa. Bịch một tiếng ngọn núi bị đụng nát, mà Thiên Ưng cũng bị té đến quay cuồng cả đầu.

- Ta thấy nướng Thiên Ưng này lên hương vị chắc chắn sẽ không tệ.

Thái Sử Vĩnh Huy cười híp mắt nói.

- Vậy giao cho ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hỏa Hân Nhi đang định nói đã thấy Thái Sử Vĩnh Huy dùng một kiếm kết thúc tính mạng của đầu Thiên Ưng, tiếp lấy Thái Sử Vĩnh Huy mang theo Thiên Ưng đi đến dòng sông gần đó để nhổ lông.

- Các ngươi không lo lắng Thiên Ưng tộc trả thù sao?

Hỏa Hân Nhi cười khổ nói.

- Ngươi cũng không cần lo lắng làm gì.

Diệp Hạo nhìn Hỏa Hân Nhi nói.

- Chỉ cần ở trong Hỗn Độn thế giới, chúng ta không nói đi ngang cũng không khác gì nhiều.

Hỏa Hân Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

Lời này cũng dám nói?

Phải biết cho dù là trưởng công chúa kinh diễm nhất Hỏa quốc cũng không dám nói lời như vậy.

Cơ thể Thiên Ưng này thực sự quá lớn, bởi vậy Thái Sử Vĩnh Huy bắt đầu nấu nướng, nhưng dù vậy vẫn còn tận 50kg. Ban đầu Hỏa Hân Nhi còn không nguyện ý ăn, thế nhưng sau đó cũng thật sự không chịu đựng nổi.

- Ăn ngon thật.

Hỏa Hân Nhi với bàn tay đầu dầu mỡ nói.

Mấy người đều là cao thủ trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn, bởi vậy một đầuThiên Ưng căn bản cũng không đủ ăn.

- Vĩnh Huy, ngươi lại đi bắt một con đi.

Sắc Vi tiên tử thúc giục nói.

- Ta vẫn chưa ăn no.

- Chờ một lát.

Thái Sử Vĩnh Huy đứng lên, không qua bao lâu đã mang tới một Thần Loan toàn thân chảy máu.

Khi nhìn thấy đầu Thần Long kia sắc mặt Hỏa Hân Nhi không khỏi thay đổi.

- Đây là thiếu niên chí tôn của Thần Loan nhất tộc đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận