Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3202: Vạn Lôi Đại Lục

Khi chiếc chiến hạm kia dừng ở phía trên hành tinh, lần lượt từng bóng người đi ra từ bên trong.

Những thân ảnh này đều tản ra chấn động cường hãn.

Điều khiến Từ Viện Viện bất an đó chính là cho dù là người yếu nhất cũng có thể đánh thắng nàng một cách dễ dàng.

- Các ngươi thật to gan, dám khai thác tài nguyên tinh của chúng ta?

Lúc này một thanh niên quát lớn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo liếc thanh niên kia một cái nói.

- Trên hành tinh này không có bất kỳ ấn ký gì của các ngươi, sao các ngươi lại nói đây là tài nguyên tinh của các ngươi?

Toàn bộ các tài nguyên tinh đều có ấn ký.

Vả lại nếu thật sự là tài nguyên tinh, vậy sao lại không có thị vệ thủ hộ?

- Ta nói nó thuộc gia tộc ta, vậy nó chính là của gia tộc ta.

Thanh niên kia ngạo nghễ nói.

- Lời nói của Lôi công tử mà ngươi cũng dám phản bác, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

Một thiếu nữ mặc tử y đứng ở bên cạnh thanh niên kia ãnh đạm nói.

- Nếu ngươi thúc thời thì nhanh chóng dâng vương thạch lên, có lẽ Lôi công tử sẽ có thể bỏ qua cho ngươi một mạng.

Một nữ tử mặc hoàng y phụ hoạ nói.

- Lôi công tử? Các ngươi thuộc đại lục nào?

Diệp Hạo cảm thấy hứng thú hỏi.

- Vấn đề của ngươi thật nhiều.

Thanh niên kia không kiên nhẫn nói.

- Vậy ngươi xuống đây trả lời.

Diệp Hạo nói xong liền vẫy tay về phía thanh niên kia.

Thanh niên kia lập tức cảm thấy thân thể của mình bị khống chế vọt tới chỗ Diệp Hạo.

Hắn liều mạng vận chuyển võ hồn của mình, lại hoảng sợ phát hiện võ hồn bị phong ấn.

Căn bản không thể động đậy.

- Công tử.

Một lão giả phụ trách công tác thủ hộ kinh ngạc nói.

Khi lão giả kia đang chuẩn bị ra tay, ánh mắt của Diệp Hạo liền rơi vào trên người lão giả kia.

Thân thể lão giả kia lập tức bể nát.

Không hề còn có gì lưu lại.

- Làm sao có thể?

Thiếu nữ mặc tử y hoảng sợ nói.

- Tôn lão là Thần Vương cơ mà?

- Tại sao Thần Vương chỉ một đòn đã bị tiêu diệt?

Thiếu nữ mặc hoàng y bất an nói.

Diệp Hạo vỗ vỗ vào mặt thanh niên kia nói.

- Bây giờ ngươi có thể trả lời vấn đề của ta được chưa?

Một nửa bên mặt của thanh niên kia lập tức sưng phồng lên.

- Ngươi . . . Ngươi muốn biết cái gì?

Khi hắn nhìn thấy hộ đạo giả của mình bị giết một cách vô cùng nhẹ nhàng, hắn cũng sợ đến mức muốn tè ra cả quần.

Đây chính là Thần Vương đấy.

Trong gia tộc của hắn cũng thuộc hàng cường giả đỉnh cao.

- Các ngươi thuộc đại lục nào?

- Vạn Lôi đại lục.

- Văn minh tu hành trong Đệ Nhất vực thế nào?

- Vạn Lôi đại lục thuộc đại lục trung đẳng.

- Mới là đại lục trung đắng?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Vạn Lôi đại lục có bao nhiêu Thần Vương?

- Con số cụ thể ta không biết, bề ngoài có ba mươi Thần Vương, nhưng trên thực tế ta cảm thấy có gần một trăm người.

Thanh niên kia nói gấp.

- Nếu nói như vậy, địa vị gia tộc ngươi trong Vạn Lôi đại lục cũng không tệ nhỉ?

- Chuyện này…Lôi Hổ nhất tộc chúng ta là một trong mười đại gia tộc trong Vạn Lôi đại lục.

- Quá yếu.

Diệp Hạo chê bai một câu rồi chuyển chủ đề.

- Sao các ngươi biết nơi này có mở vương thạch?

- Chúng ta không biết nơi này có mỏ vương thạch, chỉ là ngẫu nhiên đụng phải.

Thanh niên kia buồn bã nói.

- Nhưng lá gan của các ngươi thực sự không nhỏ.

Diệp Hạo nói xong, ánh mắt rơi vào trên chiếc chiến hạm kia.

- Chỉ một chiếc chiến hạm Vương cấp đơn sơ mà dám đi thăm dò?

- Vạn Lôi đại lục cách nơi này không xa lắm.

Thanh niên kia thấp giọng nói.

- Khó trách?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Có bản đồ không?

- Có có.

Thanh niên kia vội vàng đưa cho Diệp Hạo một tấm bản đồ cực kỳ phức tạp.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua rồi thu vào.

- Được rồi, ngươi có thể cút.

Diệp Hạo phất phất tay nói.

- Ngươi thả ta đi?

Khắp khuôn mặt thanh niên kia tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Hắn thấy Diệp Hạo bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Ta không hứng thú giết một phế vật ngay cả Hợp Thần cấp cũng không đặt chân đến.

Diệp Hạo tức giận nói.

Phế vật?

Từ mà Diệp Hạo mô tả hắn thật sự khiến thanh niên kia cười khổ không thôi.

Nhưng vừa nghĩ tới tu vi của đối phương, hắn còn có thể nói gì đây?

Lôi Minh liền chạy về chiến hạm của mình rồi khởi động chiến hạm nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Vì sao không giết hắn?

Từ Viện Viện có chút lo âu nói.

- Cần sao?

Diệp Hạo cười nói.

- Nơi đây có lượng lớn vương thạch, ngươi cảm thấy hắn có thể từ bỏ ý đồ sao?

Từ Viện Viện trầm giọng nói.

- Chiếc chiến hạm của ta là Hoàng cấp đấy.

Diệp Hạo chỉ vào chiến hạm đang lơ lửng giữa không trung nói.

- Ngươi cảm thấy Vạn Lôi đại lục có Thần Hoàng sao? Lùi một bước cho dù có Thần Hoàng cấp, ngươi cảm thấy tên đó có thể là đối thủ của chiến hạm này sao?

- Cấp bậc của chiến hạm này…?

Từ Viện Viện nghe đến đây tựa hồ cũng nắm được tin tức gì đó.

- Hoàng cấp đỉnh phong.

Diệp Hạo trêu tức nói nói.

Hoàng cấp đỉnh phong?

Nghe được bốn chữ này Từ Viện Viện hoàn toàn yên lòng.

Chiến hạm cấp bậc này trừ phi đại lục thượng đẳng đến may ra mới gặp nguy hiểm.

Về phần đại lục trung đẳng, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì.

Bên trong chiến hạm!

Ánh mắt thiếu nữ mặc tử y lấp loé tia sáng nói.

- Tinh tức hành tinh này có mỏ vương thạch có truyền về gia tộc không?

- Ngươi điên rồi sao?

Khiến thiếu nữ mặc tử y không ngờ rằng Lôi Minh lại nói như vậy.

- Ngươi có ý gì?

Thiếu nữ mặc tử y không hiểu.

- Tu vi của Tôn lão chỉ là Thần Vương cảnh tầng thứ hai, tuy nhiên ngay cả ánh mắt của đối phương cũng không chịu nổi, vì vậy tu vi của thanh niên kia chí ít cũng là Thần Vương trung giai thậm chí có thể là Thần Vương cao gia.

Thiếu nữ mặc hoàng y cười lạnh nói.

- Muốn ứng phó với người như vậy chúng ta phải xuất thủ bao nhiêu Thần Vương? Vả lại ngươi không phát hiện đối phương còn chả thèm quan tâm đến việc chúng ta có về mật báo hay không sao? Điều nói nói lên cái gì? Người ta căn bản không quan tâm chúng ta tìm người.

Thiếu nữ mặc tử y nghĩ một lát cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Sau khi chiến hạm trở lại Vạn Lôi đại vực, thiếu nữ mặc tử y vội vàng rời khỏi.

- Chỉ sợ Tử Lan không nhịn được.

Thiếu nữ mặc hoàng y nhàn nhạt nói.

- Nàng muốn đi tìm chết là chuyện của nàng.

Ánh mắt Lôi Minh lộ ra một tia trào phúng.

- Mỏ vương thạch thật sự trân quý, nhưng phải có mạng để lấy nó cơ.

Lôi Minh biết rất rõ Diệp Hạo có lẽ đến từ đại lục cao đẳng.

Nói cách khác bối cảnh của người ta rất sâu, hắn căn bản không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.

Lại nói Tử Lan.

Sau khi Tử Lan rời khỏi liền đi về Tử Điêu nhất tộc.

- Cha, lão tổ còn đang bế quan sao?

Tử Lan nhìn thấy phụ thân liền gấp gáp hỏi.

- Đúng thế, sao vậy?

Tử Khuông nghi hoặc hỏi.

- Cha, ta phát hiện một mỏ vương thạch.

Lời nói của Tử Lan khiến Tử Khuông chấn động.

- Ngươi chắc chứ?

- Loại chuyện này ta làm sao có thể mang ra nói đùa?

Tử Lan trầm giọng nói.

- Ngươi kể mọi chuyện chi tiết lại cho ta.

Tử Khuông nghiêm mặt nói.

Tử Lan từ từ kể lại mọi chuyện.

Tử Lan cũng biết chuyện này liên quan đến vận mệnh của gia tộc nàng, bởi vậy nàng một chút cũng khôgn dám giấu diếm.

Sau khi Tử Khuôn nghe xong liền rơi vào trầm tư.

- Chuyện này có chút mạo hiểm.

- Ta biết chuyện này mạo hiểm, nhưng lão tổ không phải đã đặt chân đến Thần Vương cảnh cao cấp sao?

Tử Lan nhìn Tử Khuông nói.

- Nếu khôgn ta cũng không dám nhắc tới chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận