Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3141: Cường Hãn Châu Ngọc.

- Khu vực trong vòng mười vạn cây số đều bị huỷ diệt toàn bộ.

Châu Ngọc lơ lửng ở giữa không trung hết sức ngưng trọng nói.

- Ta đi nhìn thử.

Diệp Hạo nhìn Châu Ngọc một cái rồi đi về phía trước.

Nhưng khi hắn tới gần khu vực bị huỷ diệt kia, hắn cũng khó có thể tiến lên.

- Lực lượng huỷ diệt hoá thành vực.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Diệp Hạo vận dụng mâu thuật muốn xem phía trong khu vực này, đáng tiếc rằng mâu thuật căn bản không thể xuyên thấu được.

Sau đó Diệp Hạo vận dụng rất nhiều thủ đoạn nhưng đều rất khó mà nhìn được.

- Cũng không biết Thần Nữ thế nào?

Trong lòng Diệp Hạo vừa mới nghĩ tới đây, một lực lượng nhu hoà liền dẫn dắt hắn tiến vào bên trong khu vực.

- Diệp công tử.

Châu Ngọc lập tức hô.

Diệp Hạo đột nhiên biến mất, không có một tia phòng bị.

- Có thể đưa tay liền trấn áp được ta, ngoại trừ đệ nhất Thiên Bảng chín đại vực ra không ai có khả năng này.

Trương Phàm nhìn qua Châu Ngọc, trong mắt loé lên tia sáng.

- Ngươi đánh giá mình quá cao rồi.

Châu Ngọc liếc Trương Phàm một cái nói.

- Người có thể trấn áp được ngươi có rất nhiều, chỉ là ngươi không biết thôi.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói?

- Không tin?

Vậy ngươi đi Côn Lôn khiêu chiến Thanh Đế thử.

- Thanh Đế? Được, đợi đến khi chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ tới khiêu chiến Thanh Đế.

Trên mặt Châu Ngọc lộ ra một vòng trào phúng.

Thanh Đế?

Diệp Hạo cũng đã có nói Thanh Đế không hề kém hơn Vô Cấu.

Chờ chút...

Trương Phàm đột nhiên nhớ đến một chuyện.

- Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vị đó là ai?

- Là người là ngươi trêu chọc không nổi.

Châu ngọc nói xong cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa.

- Châu Ngọc, ngươi phải biết ta đứng thứ hai Thiên Bảng, mà ngươi chỉ đứng thứ tư Thiên Bảng mà thôi.

Thái độ của Châu Ngọc đã kích thích Trương Phàm, hắn sắc bén nhìn Châu Ngọc nói.

- Ta cho ngươi thời gian khôi phục.

Khiến Trương Phàm khong ngờ rằng Châu Ngọc lại đạm mạc mở miệng nói.

- Đợi chút nữa ta sẽ đánh với ngươi một trận.

- Đây chính là do ngươi nói, ngươi bại thì sao?

- Bại thì bại thôi?

Dù sao hạng của Châu Ngọc cũng không ở trên Trương Phàm.

- Nếu ngươi bại, ngươi phải gả cho ta.

- Vậy néu ngươi bại, ngưoi tự sát đi.

Trương Phàm ngây ngẩn cả người.

Có cần ác như vậy không?

- Đổi điều kiện khác đi.

Trương Phàm nào dám tuỳ tiện đáp ứng chứ?

Lỡ như Châu Ngọc đánh thắng hắn thì phải làm sao?

Chẳng lẽ bản thân phải tự sát thật sao?

- Nếu không dám thì đừng có đặt cược.

Châu Ngọc cười lạnh nói.

Ánh mắt Trương Phàm lộ ra một tia oán độc.

- Hi vọng đợi chút nữa ngươi còn có thể nói được như vậy.

Nói xong, Trương Phàm liền khoanh chân ngồi xuống yên lặng khôi phục.

Đại khái qua nửa canh giờ, Trương Phàm đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Ánh mắt hắn tràn ngập nóng bỏng mà nhìn Châu Ngọc.

- Có thể bắt đầu rồi.

- Một đòn phân thắng thua.

Châu Ngọc nói xong, sau lưng liền xuất hiện một toà thành trì cổ xưa.

Toà thành trì cao lớn mà khí khái.

Phía trên tràn ngập các dấu vết năm tháng.

Quả thực là bá khí.

- Cung Điện chi thuật?

Tâm thần Trương Phàm nghiêm nghị.

Châu Ngọc dù sao cũng có xuất thân từ thế lực đỉnh cấp Nhân tộc, Thiên Cung.

Mà Cung Điện chi thuật lại là công pháp Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Trương Phàm dù có lòng tin chiến thắng đối phương nhưng cũng không dám khinh thường.

- Trấn áp.

Trương Phàm cao giọng nói.

Khi hắn nắm vuốt kiếm quyết, hàng ngàn vạn tia sáng hoá thành một kiếm ký rộng lớn.

Phía trên kiếm ý là trăng non lưỡi liềm, rạng rỡ phát quang.

Trăng lưỡi liềm hoà vào kiếm ý, loé ra chấn động nghập trời.

- Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt.

Châu Ngọc nhìn thoáng qua lãnh đạm nói.

Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt là một loại dị tượng.

Dị tượng kỳ dị đó nghe nói có thể xé rách thần ma, thứ có thể địch lại cửu thiên thập địa.

Nhưng phải xem nó gặp ai?

Nếu như trước đó Châu Ngọc khẳng định không phải là đối thủ của Trương Phàm, thế nhưng từ khi Châu Ngọc chiếm được Hư Thần chi huyết, nàng tự tin có thể so sánh hơn thua được với Trương Phàm.

Phải biết Hư Thần chi huyết chỉ có chin phần.

Người lấy được Hư Thần chi huyết đều là đệ nhất Thiên Bảng.

Nàng không cảmt hấy Trương Phàm có thể lấy được.

Oanh!

Khi thành trì trên đỉnh đầu Châu Ngọc va chạm với kiếm ý kia liền xảy ra chấn động kinh thiên động địa.

Giống như sao băng rơi vào thâm uyên, văng lên tia sáng vô tận.

Châu Ngọc cảm thấy tạng phủ bị trọng thương, một ngụm máu từ trong họng trào lên, mắt thấy chuẩn bị phun ra ngoài, nàng cưỡng ép nuốt xuống.

Trương Phàm lui về phía sau môt bước, hai bước, ba bước.

Thẳng cho đến khi lui về sau năm bước mới ngừng lại được, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Hắn bình phục một hồi rồi nhìn về phía Châu Ngọc, khoé miệng loé ra một nụ cườitreeu tức.

- Châu Ngọc, ngươi cần gì phải ráng chống đỡ chứ?

- Ai cần chống đỡ?

Châu Ngọc lạnh lùng nói.

- Trừ phi lực lượng của ngươi đạt đến tiêu chuẩn đứng đầu Thiên Bảng, bằng không ngươi không thể nào tránh được bị dị tượng của ta làm ảnh hưởng.

Trương Phàm kiêu căng nói.

- Ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì để đứng thứ hai Thiên Bảng Âm Dương vực?

- Nói nhiều như vậy làm cái gì? Lại đến.

Khiến Trương Phàm kinh ngạc là Châu Ngọc lại nói câu này.

Sau một khắc, Trương Phàm phát hiện trên thân Châu Ngọc tản ra chấn động càng cường hãn hơn.

Cỗ chấn động này còn mạnh hơn hai phần so với lúc Châu Ngọc ở trạng thái đỉnh phong.

- Làm sao có thể?

Trương Phàm không khỏi biến sắc nói.

Phải biết Trương Phàm cũng chỉ mạnh hơn Châu Ngọc một chút thôi.

Nhưng bây giờ hắn mới phá hiện Châu Ngọc ẩn giấu một phần sức chiến đấu.

Nếu vậy thì đánh thế nào đây?

Giết!

Châu Ngọc lần nữa vận dụng Cung Điện chi thuật.

Lúc này cung điện được ngưng tụ ra còn mạnh hơn trước đó hai phần.

Càng thêm nguy nga, càng thêm to lớn, càng thêm khủng bố.

Kết quả có thể tưởng tượng.

Trương Phàm bị trấn áp bên dưới cung điện.

Xương cốt toàn thân đều bể nát, máu tươi không ngừng chảy ra.

- Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Trương Phàm hét lớn.

Hắn không thể tiếp nhận kết quả này.

Nếu Châu Ngọc đứng thứ hai Thiên Bảng thì cũng thôi đi, thua trong tay một người đồng hạng còn có thể tiếp nhận được.

Vấn đề là Châu Ngọc lại đứng thứ tư Thiên Bảng.

Vậy chẳng phải mang ý nghĩa hắn cũng không phải là đối thủ của Hạo Thương đứng thứ ba Thiên Bảng và Thanh Đế đứng thứ hai Thiên Bảng?

Châu Ngọc có chút thương hại nhìn Trương Phàm nói.

- Núi cao còn có núi cao hơn, câu nói này ngươi chưa từng nghe qua sao?

Kì thực trong lòng Châu Ngọc cũng đang cảm khái.

Nếu không phải nhờ Diệp Hạo đưa Địa Chi Căn, Châu Ngọc làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?

Không sai!

Trong ba tài nguyên chế tạo căn cơ đứng đầu, Châu Ngọc chiếm được hai thứ.

Mà cả hai thứ này đều là do Diệp Hạo đưa cho.

Con mắt Trương Phàm nhìn chằm chằm vào Châu Ngọc.

- Hạo Thương còn mạnh hơn cả ngươi?

- Mạnh.

Châu Ngọc gật đầu một cái.

- Ngươi thật sự không lừa gạt ta?

Trương Phàm bi phẫn hỏi.

- Vì sao ta phải lừa gạt ngươi?

Châu Ngọc hỏi ngược lại.

Hạo Thương cũng sử dụng hai loại tài nguyên đứng đầu.

Mà trước đó Hạo Thương còn mạnh hơn cả nàng.

- Thanh Đế thì sao? Thanh Đế có phải chỉ cần đưa tay ra là có thể trấn áp được ta?

Trương Phàm đỏ cả mắt hỏi.

- Ta đoán vậy.

Châu Ngọc nghĩ một hồi rồi cảm thấy vẫn nên đừng quá đả kích Trương Phàm thì hơn.

Nghe vậy lúc này trong lòng Trương Phàm mới hơi thư thái một chút.

- Có thể nói cho ta biết thân phận của vị kia không?

Trương Phàm hỏi tiếp.

- Ngươi không cảm thấy vấn đề này ngươi đã hỏi rất nhiều rồi sao?

Châu Ngọc lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận