Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2676: Kinh Khủng Tài Nguyên

- Viêm Hoàng tông không muốn tranh bá.

Diệp Hạo nhìn rất nhiều Thần Hoàng, bình tĩnh nói.

- Hiện tại Viêm Hoàng tông đã có tư cách tranh bá thiên hạ.

Một lão Thần Hoàng nhìn Diệp Hạo nói.

- Hiện giờ Viêm Hoàng tông chủ muốn yên bình phát triển bản thân.

Diệp Hạo từ chối lão Thần Hoàng kia.

- Diệp tông chủ, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao?

Một nữ tử đầu mang mũ phượng với ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn Diệp Hạo nói.

- Những lời thừa thãi đó không cần phải nói nữa.

Diệp Hạo nói khẽ.

Nghe vậy rất nhiều Thần Hoàng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được tia thất vọng. Trong suy nghĩ của những Thần Hoàng này, phía sau Viêm Hoàng tông có Thời Gian chi chủ sẽ có khả năng cực lớn ngăn cản được Thần vực. Đáng tiếc là Diệp Hạo lại không có ý muốn tham gia vào tranh bá.

Đợi đến khi những Thần Hoàng này rời khỏi, Diệp Hạo mới đi tới phủ khố của Viêm Hoàng tông.

Lúc này phủ khố của Viêm Hoàng tông có thể nói đã được khuếch trương đến mười lần. Bởi vì Thời Gian chi chủ đã chuyển toàn bộ tài nguyên trong phủ khố của tám đại cấm địa đến Viêm Hoàng tông. Số lượng nhiều đến mức vựt qua cả tưởng tượng.

- Lúc đầu ta cảm thấy Viêm Hoàng tông đã cất giữ rất phong phú rồi, nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra chúng ta ngay cả một cấm địa cũng không sánh bằng.

Khi nói câu này thần sắc trên mặt Đường Phiên Phiên không biết nên cao hứng hay buồn phiền.

- Nội tình của Viêm Hoàng tông dù sao cũng vẫn thiếu một chút.

Diệp Hạo lơ đễnh nói.

Đây chính là cấm địa đã tồn tại rất lâu rồi. Viêm Hoàng tông mới thành lập được bao nhiêu lâu chứ?

- Có tài nguyên của tám cấm địa này, Viêm Hoàng tông chúng ta cũng không còn cần lo lắng vấn đề tư nguyên nữa.

Hạo Nguyệt vừa cười vừa nói.

Dù Viêm Hoàng tông tiêu xài thế nào cũng không thể phung phí hết được.

- Phân loại tài nguyên thế nào rồi?

Diệp Hạo hỏi.

- Đã dùng tận mười vạn tu sĩ, nhưng muốn phân loại xong tài nguyên của tái đại cấm địa này cũng phải mất đến ba đến năm năm.

Khổng Dĩnh Nhi cười khổ nói.

Nghe vậy Diệp Hạo cũng phải ngạc nhiên.

Trước đó đối với khái niệm tài nguyên của tám đại cấm địa hắn cũng không có quá nhiều suy nghĩ, nhưng bây giờ cũng đã có một cảm giác trực quan.

- Từ hôm nay trở đi tông môn sẽ tăng lớn số lượng đệ tử nhập vào.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Đám người Đường Phiên Phiên gật đầu một cái.

Có nhiều tài nguyên như vậy, chẳng lẽ chỉ để trưng thôi sao?

- Hơn nữa sau này thời gian tỷ lệ của mẫu hạm sẽ hạ xuống.

Một câu nói này của Diệp Hạo khiến đám người đều phải ngẩn ra.

- Vì sao?

Đường Phiên Phiên không hiểu hỏi.

- Bởi vì như vậy sẽ làm giảm tương lai của các ngươi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Trước đó là do Viêm Hoàng tông phải củng cố địa phận nêu không thể không làm như vậy. Nhưng bây giờ cũng không cần phải như thế nữa.

- Ta nhớ Đệ Nhất Danh Sơn tiền bối đã nói qua ta chỉ nên tu hành ngắn hạn trong thời gian lĩnh vực gấp ba trăm lần.

Diệp Thiên Thiên đột nhiên nhớ đến.

- Ta cũng nhớ Tà Thần tiền bối cũng đã từng nói lời như vậy.

Liên Y phụ họa nói.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Thật ra thọ nguyên của mỗi tu sĩ đều cố định, những năm này chúng ta vẫn đang tăng cao tu vi, tiêu hao cũng quá nhiều sinh mệnh thọ nguyên.

- Chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta sau này không?

Diệp Thiên Thiên có chút khẩn trương nói.

- Trước mắt mà nói ảnh hưởng chưa đủ lớn.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Tiếp theo ta sẽ luyện chế thần đan bổ sung sinh mệnh thọ nguyên cho các ngươi.

- Chuyện này... phụ thân, sau này chúng ta sẽ không dùng thời gian lĩnh vực để tu hành nữa sao?

Diệp Thiên Thiên lo âu nói.

Nàng đã hình thành thối quen thông qua thời gian lĩnh vực để nhanh chóng tăng cao tu vi. Kết quả là bây giờ Diệp Hạo nói không cho nàng dùng tiếp.

- Thời gian lĩnh vực không phải là không thể dùng.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Sau này ngươi vẫn có thể tu hành trong thời gian lĩnh vực có bội số nhỏ hơn.

- Nhưng nếu cứ như vậy ta sẽ không thể đuổi kịp với tu sĩ cùng cấp bậc.

Diệp Thiên Thiên có chút không tình nguyện nói.

- Thiên Thiên, ngươi phải biết thắng thua nhất thời cũng không được gì hết.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Thiên nói.

- Phụ thân, đạo lý đó ta hiểu, ta hiểu người cười đến cuối cùng mới là người thắng, nhưng ta muốn là người có thể thắng từ đầu đến cuối.

Diệp Thiên Thiên đáng thương lôi kéo cánh tay Diệp Hạo.

- Phụ thân, ngươi có biện pháp khác không?

- Thiên Thiên.

Hạo Nguyệt nghiêm mặt nói.

- Ngươi đừng làm khó phụ thân ngươi.

Diệp Thiên Thiên thè lưỡi.

- Ta chỉ nũng nịu với phụ thân thôi mà.

Diệp Thiên Thiên vẫn rất sợ Hạo Nguyệt.

- Thật ra cũng không phải là không có biện pháp.

Khiến đám người Diệp Thiên Thiên không ngờ tới rằng Diệp Hạo nói câu này.

- Phụ thân, biện pháp gì?

Diệp Thiên Thiên vội nói.

- Thời Gian chi chủ truyền thụ cho ta một môn bí thuật.

Diệp Hạo nói đến đây trong miệng liền đọc lên một đoạn cổ kinh huyền diệu.

Đám người Diệp Thiên Thiên nhất thời cảm giác hỗn loạn, rất nhanh từng người các nàng mới ngã xuống đất.

- Đây là nơi nào?

Diệp Thiên Thiên nhìn khu vực hỗn độn xung quanh kinh ngạc nói.

- Đây là không gian ý thức của ngươi.

Đúng lúc này thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở bên trong không gian ý thức của Diệp Thiên Thiên.

- Không gian ý thức? Nhưng vì sao không gian ý thức của ta lại do ngươi khống chế?

Điều này khiến Diệp Thiên Thiên không thể nào tưởng tượng nổi.

Không gian ý thức cũng có thể hiểu là mộng cảnh. Theo lý thuyết mộng cảnh sẽ do bản thân khống chế.

- Bởi vì ta thi triển Đại Mộng Tam Thiên Niên với ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đại Mộng Tam Thiên Niên?

Diệp Thiên Thiên có chút mơ hồ nói.

- Đây là thần thông gì?

- Cực hạn của môn Đại Mộng Tam Thiên Niên là trong nháy mắt chính là ba ngàn năm.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Nếu ngươi ở tầng sâu trong ý thức tu luyện vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến thọ nguyên của ngươi.

- Ý của phụ thân là ta có thể ở trong không gian ý thức tu hành ba ngàn năm?

Diệp Thiên Thiên không khỏi trừng lớn hai con mắt.

- Ta còn lâu mới có thể đạt đến mức độ này.

Nghe vậy Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy ta có thể tu hành trong nơi này bao lâu?

Diệp Thiên Thiên trừng mắt nhìn hỏi.

- Không phải rất ngắn chứ?

Diệp Hạo vươn một ngón tay.

- Một trăm năm?

Ánh mắt Diệp Thiên Thiên không khỏi phát sáng lên.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Mười năm?

Diệp Thiên Thiên hỏi dò.

Diệp Hạo vẫn lắc đầu.

- Một năm?

Diệp Thiên Thiên hỏi lại lần nữa.

Diệp Hạo gật đầu.

- Mới Một năm thôi sao.

Diệp Thiên Thiên có chút đáng tiếc nói.

- Ngươi cảm thấy ít?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chẳng lẽ không ít sao?

- Mỗi ngày ta có thể thi triển Đại Mộng Tam Thiên Niên một lần.

Diệp Hạo nhìn Diệp Thiên Thiên nói.

- Nếu tính toán như vậy, ngươi cũng đã chiếm được tiện nghi lớn rồi.

- Nếu phụ thân có thời gian chẳng phải mang ý nghĩa một năm ta có thể tu hành được ba trăm sáu mươi lăm năm?

Diệp Thiên Thiên suy nghĩ một chút trên mặt mới lộ ra vẻ mừng như điên.

- Càng khó tin hơn chính là cái này còn sẽ không ảnh hưởng đến sinh mệnh thọ nguyên của ta.

- Theo thời gian trôi qua ta có thể khống chế ngày càng tốn Đại Mộng Tam Thiên, một ngày nào đó ta có thể giúp các ngươi một giấc mộng là ba ngàn năm.

Diệp Hạo tự tin nói.

Nhập môn Đại Mộng Tam Thiên Niên rất khó. Nhưng dưới sự trợ giúp của Thời Gian chi chủ, Diệp Hạo cũng đã tìm thấy đường. Như vậy tiếp theo chỉ cần làm từng bước là được.

- Phụ thân, Đại Mộng Tam Thiên Niên này có khó học không?

Diệp Thiên Thiên tò mò hỏi.

- Ngươi muốn học?

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận