Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1484: Phục chưa?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Người nào nói cho ngươi đây là Tôn Cấp Cao Giai Tiên Đan?

Trong đám người, một Đạo Sư lâu năm run rẩy nói.

- Trương Lão, chẳng lẽ đây không phải Tôn Cấp Cao Giai?

- Lão phu từng luyện chế ra Tôn Cấp Thập Phẩm Tiên Đan, thế nhưng luận về độ ba động thì lại kém xa hoàn toàn với viên Tiên Đan kia.

Đạo Sư lớn tuổi kích động tuôn ra một tràng không ngừng nghỉ.

- Tuy nhiên ta khẳng định viên Tôn Cấp Thập Phẩm Tiên Đan do ta luyện chế chỉ là một viên Nhị Phẩm, nhưng viên Tiên Đan kia chính là Thập Nhất Phẩm.

- Thập Nhất Phẩm Tuyệt Phẩm Tiên Đan?

- Diệp Nhật làm sao có Tiên Đan cấp bậc này trong tay?

- Ai mà biết được?

Thần sắc Mộ Dung Tinh khiếp sợ nhìn viên Tiên Đan trong tay Diệp Hạo.

- Cái này cho ta sao?

- Nếu không thì ta lấy ra làm gì?

- Món đồ này quá trân quý.

Ánh mắt Mộ Dung Tinh nhìn thoáng qua viên Tiên Đan trong tay Diệp Hạo vô cùng lưu luyến, nhưng ngưng trọng nhìn thẳng vào hai mắt hắn nói.

Thập Nhất Phẩm Tuyệt Phẩm Tiên Đan quá trân quý.

Mộ Dung Tinh tin tưởng toàn bộ Ngũ Trọng Thiên đều không ai có khả năng lấy ra Tiên Đan cấp bậc này.

- Ngươi cũng thật kỳ lạ, chỉ là một viên Tiên Đan thôi mà.

Diệp Hạo nhún vai.

Mộ Dung Tinh im lặng.

Diệp Hạo cũng không cưỡng cầu mà tiện tay quăng cho thiếu niên đang trị thương đằng kia.

- Tiểu tử, ăn viên Tiên Đan này ngươi sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.

Thiếu niên lập tức giật mình.

Mộ Dung Tinh cũng choáng.

Toàn bộ người xung quanh cũng bị ngơ ngẩn.

Tình huống gì thế này?

Diệp Hạo tiện tay ném một viên Tiên Đan trân quý vô cùng cho thiếu niên kia?

Chẳng lẽ Diệp Hạo không biết thiếu niên chính là đối thủ của hắn?

Thiếu niên uống vào Tiên Đan, sau đó Thần Hồn của hắn được nâng cao thêm một chút. Hiệu quả của việc Thần Hồn nâng cao chính là chiến lực của hắn cũng được tăng lên.

Diệp Hạo nghĩ gì vậy?

Hàn Mộng Kỳ tức khắc gấp lên.

- Diệp Nhật?

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ một cái.

- Mặc kệ như thế nào, tiểu tử này cũng là Nhân Tộc, trên người hắn chảy xuôi Huyết Mạch Nhân Tộc ta.

Toàn trường kinh hãi.

Loại sự tình này chỉ có thể xuất hiện ở các lão tiền bối thôi a.

Diệp Hạo bất quá là thế hệ trẻ, sao có lòng dạ như thế?

Còn nữa, bên trong Thiên Địa tạo hóa cứ như vậy, đến lúc đó thiếu niên càng mạnh thì đoạt càng nhiều.

- Tiểu tử này.

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm.

- Viên Trưởng người không khuyên Diệp Nhật sao?

Hàn Mộng Kỳ hỏi Lưu Á Tân

- Đứa nhỏ ngốc, ngươi không thấy cục diện đã rõ ràng sao?

Lưu Á Tân khẽ thở dài.

- Cái gì?

- Diệp Hạo sở dĩ đưa cho thiếu niên viên Tiên Đan, hành động tuy tùy tiện nhưng chứng minh trong lòng Diệp Hạo lúc này không sợ bất kỳ khiêu chiến nào.

Lưu Á Tân nói câu này đầy thổn thức.

- Nhưng cũng không nên khinh thường kẻ địch như vậy.

Hàn Mộng Kỳ vẫn không cách nào lý giải được.

- Ngươi có để ý thực lực của Thư Ba tăng lên không? Ngươi nghĩ đây chỉ là một cơ duyên nhỏ của Thư Ba à?

Lưu Á Tân nói câu này, sắc mặt Hàn Mộng Kỳ không khỏi thay đổi.

Sẽ để ý sao?

Sẽ không để ý.

Thực lực Thư Ba tăng lên một chút sẽ trở thành một Thiên Kiêu.

Chẵng lẽ sẽ còn uy hiếp đến bản thân?

- Giống với Diệp Nhật hiện giờ, thiếu niên kia cũng là một Yêu Nghiệt.

- Yêu Nghiệt cùng Yêu Nghiệt đâu phải giống nhau.

- Có ý tứ gì?

- Rất nhanh ngươi sẽ biết được thôi.

Lưu Á Tân biết rõ thân phận của Diệp Hạo, bất quá hắn lại không chủ động nói với Hàn Mộng Kỳ, bởi vì lo lắng sẽ gây ra phiền phức không nên có.

Diệp Hạo là ai?

Yêu Nghiệt trong Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt bại trong tay hắn không phải chỉ một hai người.

Thiếu niên nhìn viên Tiên Đan trong tay rồi kinh nghi bất định nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ngươi có ý tứ gì?

- Ngươi cảm thấy ta có ý gì?

Diệp Hạo cười cười đáp.

- Có ý tứ.

Thiếu niên nuốt viên Tiên Đan vào bụng, rất nhanh Tinh Thần Lực đã khô cạn của hắn lập tức được bổ sung, rồi điên cuồng tăng lên.

Đợi đến khi viên Tiên Đan hòa tan hơn phân nửa, thiếu niên mở mắt, sâu trong đôi con ngươi lóe lên một đạo tinh quang.

- Ăn viên Tiên Đan này, Tinh Thần Lực của ta đa tăng lên một phần ba, đợi đến khi ta hấp thụ hoàn toàn nó, Tinh Thần Lực của ta sẽ tăng thêm một nửa.

Lời của thiếu niên làm mọi người kinh hãi.

Phải biết đến tồn tại như thiếu niên, Tôn Cấp Tiên Đan cơ hồ không có hiệu quả gì nữa.

Bởi vì bọn hắn thực sự quá mạnh.

Phổ Thông Tiên Đan căn bản vô dụng.

Nhưng hiện tại hắn chỉ cần một viên Tiên Đan mà đã khiến cho Tinh Thần Lực gia tăng một nửa.

Chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dùng.

- Tiên Đan còn nữa không?

- Hỏi cái này làm gì?

- Ta cảm thấy muốn khôi phục hoàn toàn Tinh Thần Lực còn kém một chút, xem chừng gia tăng một phần năm vẫn không có vấn đề.

- Chỉ cần ngươi có thể bức lui ta một bước, ta sẽ đưa cho ngươi một bình Thập Nhất Phẩm Tuyệt Phẩm Tiên Đan.

Diệp Hạo nhìn thiếu niên nhàn nhạt nói.

Lời vừa nói làm toàn trường xôn xao.

Một bình Tiên Đan có tận chín viên.

Trong tay Diệp Hạo sao có nhiều Tuyệt Phẩm Tiên Đan đến vậy? Bất quá rất nhanh, bọn họ đã ý thức được câu đầu tiên mới là trọng điểm chính trong lời Diệp Hạo vừa nói.

Sao hắn dám nói lời ngông cuồng như thế?

Trong mắt thiếu niên lộ vẻ kinh nộ.

- Ngươi quá ngông cuồng.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Cuồng cũng cần vốn liếng.

Nói đến đây, Diệp Hạo nhấc chân đi về hướng thiếu niên.

Tâm thần thiếu niên khẽ động, một chuôi Chiến Kiếm xuất hiện trong tay hắn, tiếp đó hắn chém ra một kiếm kinh thiên về phía Diệp Hạo.

Kiếm trụ kinh khủng tràn ngập ba động kinh khủng chém đến Diệp Hạo, nhưng khi cách hắn chừng mười mét thì đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện.

Thiếu niên không khỏi giật mình.

Bởi vì hắn cảm nhận trên người Diệp Hạo không có bất kỳ ba động nào.

- Đón thêm một quyền của ta.

Thiếu niên tung ra một Quyền vào người Diệp Hạo.

Nắm đấm có cảm giác như Tinh Hà cuồng động, từng đạo Tinh Thần Chi Quang rơi xuống, dung nhập vào Quyền Ý.

Nhưng Quyền Ý vẫn như cũ cách Diệp Hạo còn mười mét lại tiếp tục biến mất.

Không để lại bất cứ dấu vết nào.

Đột ngột biến mất.

- Tam thiên hắc ti.

Thiếu niên chấn kinh vội vàng vận dụng Đỉnh Phong Thần Thông của mình.

Từng sợi tơ vô hình lập tức bao vây Diệp Hạo.

Nhưng cũng vẫn như trước biến mất vô ảnh vô tung khi cách Diệp Hạo mười mết.

- Làm sao có thể?

Thiếu niên há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.

Diệp Hạo hơi lắc lắc đầu rồi thở dài.

- Bản sự của ngươi chỉ đến mức này?

- Ngươi dám vũ nhục ta!

Thiếu niên bị chọc giận quát lớn.

Lúc này, cự ly giữa hai người chỉ cách nhau mười mét.

- Ngươi còn chưa đủ tuổi để cho ta nhục nhã.

Diệp Hạo đột nhiên bước về phía trước một bước, biên giới Không Gian Áo Nghĩa chạm vào người thiếu niên.

Thiếu niên kêu thảm một tiếng, nửa trên thân thể nháy mắt sụp đổ, hắn sợ hãi cấp tốc lùi lại.

Lùi lại hơn trăm mét, thiếu niên khó khăn mở miệng nói.

- Thần Thông ngươi vừa vận dụng là cái gì?

- Còn muốn chiến nữa sao?

- Thôi ngừng.

Thiếu niên lập tức lắc đầu.

Chiến khỉ gió gì nữa!

Vừa mới một kích của đối phương thôi mà Nhục Thân đã bị hỏng mất một nửa rồi.

Nếu tiếp tục, không phải sẽ đi tong luôn sao? Như vậy chẳng khác nào tự ngược đãi bản thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận