Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2958: Ta Không Đồng Ý.

Âm thanh của Diệp Hạo giống như một tiếng sấm vang dội khắp toàn bộ Phong Kiếm tông.

Sau một khắc, từng nhân vật khủng bố đi ra khỏi nơi bế quan của mình.

Thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Hạo và Tra Văn Nhi đang đứng giữa không trung, toàn bộ mọi người đều bị choáng váng.

- Chuyện gì thế này?

- Chẳng lẽ là thanh niên kia kêu tông chủ đi ra sao?

- Hắn cùng lắm cũng chỉ là Thần Hoàng cảnh tầng thứ tám mà thôi, có tư cách gì để tông chủ đi ra chứ?

- Chờ chút, ở độ tuổi này đã là Thần Hoàng cảnh tầng thứ tám? Cũng không phải là nhân vật đơn giản.

- Vậy thì đã thế nào? Thiên kiêu chưa trưởng thành, không có tư cách bất kính với cường giả.

Khi cao thủ Phong Kiếm tông thảo luận về Diệp Hạo, một lão giả đứng lên phía trước nói.

- Công tử, ta là tam trưởng lão Phong Kiếm tông Liêu Thành Hoa, không biết ngươi là... ?

- Thần vực Diệp Hạo.

- Thần vực Diệp Hạo?

Liêu Thành Hoa giật mình, hoảng hốt nói.

- Ngươi chính là người đứng đầu Cổ chiến trường, Diệp Hạo?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Thái độ Liêu Thành Hoa nhìn Diệp Hạo lập tức thay đổi.

Sau việc Diệp Hạo thô bạo trấn áp đám thiên kiêu Không Không ở Nguyệt tộc, không còn ai dám xem thường Diệp Hạo nữa.

Ai cũng biết rõ tương lai Diệp Hạo đặt chân lên tới Siêu Thoát cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền.

- Không biết Diệp công tử đến Phong Kiếm tông ta có chuyện gì?

- Ta muốn mua mệnh của một người.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Lông mày Liêu Thành Hoa không khỏi nhăn lại.

- Không biết Diệp công tử muốn mua mênh của ai?

Hắn nhận ra lần này Diệp Hạo đến có lẽ là để gây chuyện.

- Phong Tông chủ, ngươi còn không xuất hiện sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nhìn một nơi trong không gian nói.

Chỉ sau ba hơi thở, một trung niên người mặc áo dài trắng chậm rãi đi ra khỏi không gian.

Khi hắn xuất hiện cách Diệp Hạo không bao xa, vùng thế giới cũng muốn cô đọng lại.

Uy áp đáng sợ bao phủ trong lòng của mỗi tu sĩ.

Nhưng Diệp Hạo lại coi như không có vấn đề gì.

- Phong Tông chủ, ta tới Phong Kiếm tông các ngươi là để đàm luận với ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vì sao ta thấy ngươi giống đến tìm chuyện hơn vậy?

Phong Đồng Phương lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.

- Tìm chuyện thì đã thế nào?

Hoàng Trùng núp trong bóng tối nhịn không được, khi hắn đi ra, cả người đều tản ra khí thế ầm ầm.

Trong khoảnh khắc, thiên địa phá toái, trật tự sụp đổ.

Giống như diệt thế.

Toàn bộ mọi người bao gồm cả Phong Đồng Phương cũng đều bị doạ sợ.

Hoàng Trùng đang muốn hủy diệt Phong Kiếm tông hay sao?

- Dừng tay.

Phong Đồng Phương lập tức hô.

Diệp Hạo phất phất tay ra hiệu Hoàng Trùng dừng tay.

Lúc này Hoàng Trùng mới thu liễm khí thế toàn thân.

- Diệp Hạo, ta biết vị bên cạnh ngươi rất mạnh, nhưng phía sau Phong Kiếm tông ta cũng có cao thủ.

Phong Đồng Phương âm trầm nói.

Phong Đồng Phương đoán Hoàng Trùng ra tay nhất định là do Diệp Hạo bày mưu đặt kế, bởi vậy sắc mặt hắn nhìn Diệp Hạo không còn một chút hảo cảm nào.

- Cao thủ mà ngươi nói là Bổ Thiên giáo sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Nếu vậy bây giờ ngươi gọi bọn họ tới đi.

Phong Đồng Phương nhìn thấy sắc mặt Diệp Hạo lập tức nghi ngờ không chắc.

Mà ngay lúc ày một trung niên nhanh chân đi đến bên cạnh Phong Đồng Phương.

- Ngươi nói cái gì? Diệp Hạo đi theo thánh nữ đến Cổ Đà tinh?

- Đúng vậy, hơn nữa Diệp Hạo chỉ dùng một chiêu đã trấn áp hoàn toàn Hạo Thương.

- Thánh nữ cũng không nói gì?

- Thâm chí Thánh nữ còn chả hỏi lấy một câu.

Sắc mặt của Phong Đồng Phương trở nên đặc sắc.

Không hề nghi ngờ Diệp Hạo và Bổ Thiên giáo có quan hệ với nhau, thậm chí hắn cũng có thể là vị hôn phu tương lai của thánh nữ.

- Diệp công tử, chúng ta cứ nói thẳng ra đi, Phong Kiếm tông ta tựa hồ không hề đắc tội với ngươi.

- Mạnh Sơn Bạch tàn nhẫn bá đạo, nhiều năm nay gây ra không ít chuyện.

Diệp Hạo nhìn Phong Đồng Phương nói.

- Ngươi thân là tông chủ của Phong Kiếm tông, lại không hề để ý đến chuyện này? Thế là thế nào?

- Cái gì?

Phong Đồng Phương ngây ngẩn cả người.

- Đừng nói với ta ngươi không biết Mạnh Sơn Bạch làm những chuyện xấu gì?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Phong Đồng Phương cau mày nhìn về phía người trung niên bên cạnh.

- Mạnh Sơn Bạch những năm này có làm chuyện xấu xa gì sao?

- Chuyện này...

Người trung niên đó là đường chủ Tình Báo Đường của Phong Kiếm tông, hắn nghe thấy Phong Đồng Phương hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào?

- Nói.

Phong Đồng Phương quát lớn nói.

Trung niên kia đang định nói, bỗng một thanh niên đứng dậy.

- Phong Đồng Phương ỷ mình là thiếu tông chủ, chiếm đoạt muội muội ta thì cũng thôi đi, không ngờ hắn còn phát điên chặt đứt tứ chi của muội muội ta, ném sau núi.

- Phong Đồng Phương coi trọng thê tử của ta, ta không đồng ý hắn liền diệt cả nhà ta.

Lúc này một thanh niên khác đứng dậy.

- Ngoài ra hắn còn phế bỏ tu vi của ta, nói ta trở thành sỉ nhục của Phong Kiếm tông.

-...

-...

Hết đệ tử này đến đệ tử khác đứng ra vạch trần tội ác của Mạnh Sơn Bạch, Phong Đồng Phương cũng phải hoang mang.

Những chuyện này hắn biết không?

Hắn không biết.

Phần lớn thời gian Phong Đồng Phương đều tu hành, ngẫu nhiên rút ra một chút thời gian xử lý chuyện quan trọng của tông môn chuyện, làm sao có thời giờ quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ?

Bây giờ hắn mới biết đệ tử trong tông môn căm thù Mạnh Sơn Bạch đến tận xương tuỷ.

- Tống trưởng lão, ngươi thân là trưởng lão Hình đường, vì sao ngươi không hỏi qua?

Phong Đồng Phương nhìn về phía một lão giả tức giận nói.

- Mạnh Sơn Bạch là đệ tử thân truyền của ngươi, ai dám hỏi?

Lão giả kia lãnh đạm nói.

Phong Đồng Phương trì trệ.

Xem ra xét đến cùng vẫn là bởi vì hắn.

Sau một lúc Phong Đồng Phương quay qua nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, ta sẽ để Hình Đường phán tội ác của Mạnh Sơn.

- Bên ta quan sát được không?

- Chuyện này đương nhiên là được rồi.

Phong Đồng Phương biết Diệp Hạo không tin hắn, nhưng Diệp Hạo lại không biết rằng hắn không hề nghĩ đến việc buông tha cho Mạnh Sơn Bạch.

Trong tình huống này mà hắn còn bảo vệ Mạnh Sơn Bạch, cũng chính là lấy tiền đồ của tông môn ra đùa.

- Hiện tại Mạnh Sơn Bạch đang ở Tra gia diễu võ giương oai, không biết ai có thể cùng ta đi đây?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Tống trưởng lão, ngươi đi cùng với Diệp công tử đi.

Phong Đồng Phương suy nghĩ một chút nói.

Diệp Hạo rõ ràng muốn nhúng tay, Phong Đồng Phương vì sao không cho hắn mặt mũi này chứ?

Tra gia!

Khi Tra Hàn Nhi đi tới phòng tiếp khách liền thấy một thanh niên đang bắt chéo hai chân.

Sắc mặt thanh niên kia có chút trắng xám.

Vừa nhìn là đã biết phóng túng quá độ.

Mà khi hắn nhìn thấy Tra Hàn Nhi, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.

- Tra Thiệu Huy, hôm nay ta sẽ mang Tra Hàn Nhi đi.

Nghe vậy sắc mặt Tra Thiệu Huy lập tức thay đổi.

Nói đùa cái gì?

Còn chưa kết hôn, ngươi mang đi làm sao được?

- Mạnh công tử, như vậy có phải không hợp quy củ không?

Tra Thiệu Huy thấp giọng nói.

- Quy củ? Ngươi nói quy củ với ta?

Mạnh Sơn Bạch cười lạnh nói.

- Ta thấy Tra gia ngươi không muốn tồn tại nữa thì phải?

Toàn thân Tra Thiệu Huy không khỏi run lên.

- Mạnh công tử bớt giận.

Tra Thiệu Huy nói gấp.

- Vậy bây giờ ta mang Tra Hàn Nhi đi, ngươi có ý kiến gì không?

Mạnh Sơn Bạch âm lãnh nhìn Tra Thiệu Huy nói.

- Không dám.

Tra Thiệu Huy cúi đầu nói.

- Vậy thì được rồi. Tra Hàn Nhi, theo ta đi.

Mạnh Sơn Bạch nói xong liền nhìn về phía Tra Hàn Nhi.

Hai con mắt Tra Hàn Nhi tràn ngập nước mắt, nàng biết rõ một khi đi theo Mạnh Sơn Bạch sẽ có kết cục kỳ, nhưng nàng có thể làm gì đây.

- Xin lỗi, ta không đồng ý.

Đúng lúc này một âm thanh lạnh như băng vang lên giữa toàn trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận