Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2494: Cái Chết Của Phạm Tân Giác

Bản nguyên của Thần Vương từ trước đến nay chưa bao giờ có thể dễ dàng đoạt được. Vương Túy Mặc cùng cao thủ Đan đạo tổng các đi lòng vòng trong cổ chiến trường này đã một ngày nhưng ngoại trừ chiếm được vài pháp bảo không có linh tính ra cũng chả lấy được cái gì nữa.

- Đó là cái gì vậy?

Lúc này một thiếu nữ chỉ vào chùm sáng cách đó không xa nói.

Đám người Vương Túy Mặc nhao nhao nhìn lại.

- Bản nguyên chi quang.

- Đó là bản nguyên của cường giả Thần Vương!

- Không ngờ chúng ta có thể tìm được bản nguyên của Thần Vương.

Đám người Vương Túy Mặc đi tới đoàn bản nguyên trước mặt, trong mắt lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đây là một bản nguyên của cường giả Thần Vương trung giai.

Một lão già kiểm tra một chút vừa cười vừa nói.

- Có đoàn bản nguyên này chúng ta có thể dễ dàng tạo nên một cường giả Thần Vương rồi.

Một khác lão giả khác gật đầu một cái.

Ngay khi Vương Túy Mặc đang chuẩn bị cất đi bỗng một mũi tên phá không mà đến cắm dưới chân nàng.

Sắc mặt Vương Túy Mặc lập tức âm trầm xuống.

- Ai?

- Ta.

Khi nhìn ra người tới là ai, VươngTúy Mặc không vui nói.

- Phạm Tân Giác, ngươi muốn chết hay sao?

Người vừa tới không phải là người khác mà chính là Phạm Tân Giác của Khí đạo Tổng các.

Nghe vậy Phạm Tân Giác lãnh đạm nói.

- Vương Túy Mặc, bởi vì cái gọi là người gặp có phần, ngươi cũng không nên độc chiếm hoàn toàn đoàn bản nguyên Thần Vương này đấy chứ?

- Đoàn bản nguyên Thần Vương này là ta phát hiện, vì sao phải cho ngươi chứ?

Vương Túy Mặc hừ lạnh nói.

- Nguyên nhân ta đã đã nói với ngươi, ngươi có thể không cho, nhưng hậu quả ta sợ ngươi không chịu đựng nổi.

Phạm Tân Giác nói đến đây cao thủ Khí đạo nhất mạch liền vây quanh, trong tay của bọn hắn đều cầm nguyên một đống pháp bảo chấn động cường hãn. Sắc mặt Đan đạo nhất mạch không khỏi thay đổi. Bàn về sức chiến đấu Khí đạo có thể xếp thứ nhất, bởi vì trên người bọn hắn đều là pháp bảo. Đánh không được ngươi lại dùng pháp bảo đập tiếp.

- Tiểu thư, nếu không thì thỏa hiệp đi.

Một lão già thấp giọng khuyên nhủ.

Nếu thật sự xảy ra xung đột đẫm máu mà nói, bọn họ bên này căn bản bọn họ cũng không phải đối thủ của đám người Phạm Tân Giác bên kia. Trong mắt Vương Túy Mặc lấp lóe lấy từng đạo hàn quang. Nàng hận không thể xuất thủ tiêu diệt đám người Phạm Tân Giác đấy.

Đáng tiếc Vương Túy Mặc lại không có thực lực này. Tu vi hiện tại của nàng chỉ là Hợp Thần cảnh tầng thứ năm, còn xa mới đạt tới năng lực áp đảo tất cả Hợp Thần cảnh. Trong tình huống này không thỏa hiệp cũng chỉ có thể xung đột đẫm máu.

- Ngươi muốn phân phối như thế nào?

Vương Túy Mặc bình phục một hồi vẫn nói.

- Đoàn bản nguyên này cho ta.

Nhìn thấy Vương Túy Mặc thỏa hiệp nhượng bộ khóe miệng Phạm Tân Giác không khỏi toát ra một vòng cười lạnh.

- Toàn bộ đều cho ngươi?

Vương Túy Mặc tức giận.

Đây là trắng trợn cướp đoạt!

- Cổ chiến trường rất lớn, Vương Túy Mặc, ngươi cảm thấy có cần thiết đánh sống đánh chết với chúng ta ở chỗ này không?

Phạm Tân Giác tiến lên một bước trầm giọng nói.

Vương Túy Mặc đang định nói bỗng các lão giả trong Đan đạo Tổng các kia lại kéo Vương Túy Mặc lại.

- Bình tĩnh.

- Đúng vậy, tiểu thư, bình tĩnh.

- Không cần thiết bởi vì đoàn bản nguyên Thần Vương này mà xung đột với bọn hắn.

Cao thủ Đan đạo Tổng các nhao nhao thuyết phục. Bởi vì thực sự đánh không lại. Vương Túy Mặc nắm chặt tay lại.

- Không được, bọn họ khinh người quá đáng.

Vương Túy Mặc tức giận.

- Chuẩn bị chiến đấu cho ta.

Theo Vương Túy Mặc nói xong cao thủ Đan đạo Tổng các đành phải nghe lệnh nhao nhao lấy ra pháp bảo chuẩn bị chiến đấu. Lần này sắc mặt Phạm Tân Giác không khỏi biến.

- Vương Túy Mặc, vì đoàn bản nguyên Thần Vương này, ngươi thật sự muốn tại ra chiến sự sao?

- Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong.

Vương Túy Mặc nói xong liền xuất thủ. Không có chút nào mập mờ. Quyền ý mênh mông hóa thành một con Phượng Hoàng vọt tới về phía Phạm Tân Giác.

- Ngươi điên rồi.

Sắc mặt Phạm Tân Giác đại biến.

Khí đạo tổng các bên này dù có ưu thế, nhưng không có nghĩa có thực lực mang tính áp đảo. Cho dù bên bọn họ cuối cùng thắng, cũng phải tổn thất nặng nề. Đây không phải tình huống Phạm Tân Giác muốn thấy.

- Giết.

- Xuất thủ.

- Giết hết toàn bộ đám Khí đạo Tổng các rác rưởi.

Cao thủ Đan đạo Tổng các nếu đã quyết định xuất thủ, cũng sẽ không giấu giếm. Trong khoảnh khắc hai bên va chạm vào nhau liền đã xuất hiện thương vong giữa hai bên. Cao thủ Khí đạo Tổng các run sợ trong lòng một trận, bởi vì cao thủ Đan đạo Tổng các hung hãn không sợ chết.

- Đan đạo Tổng các nếu đã không nể tình, vậy chúng ta cứ giết hết tất cả bọn chúng là được.

Phạm Tân Giác cắn răng truyền âm tới các cao thủ Khí đạo Tổng các. Nguyên một đám cao thủ Khí đạo tổng các nguyên một đám vì đó mà biến sắc.

- Trên thân mỗi người trong Đan đạo Tổng các ai mà không có đồ tốt chứ, đây chính là cơ hội tốt của chư vị để phát tài đấy.

Phạm Tân Giác mê hoặc nói.

- Bỏ lỡ cái thôn này nhưng không thể bỏ lỡ cái tiệm này.

Không thể không nói nhân tính vô cùng tham lam. Trước Phạm Tân Giác mê hoặc tu sĩ Khí đạo tổng các từng người đều trở nên hung hãn hơn. Rất nhanh bên Đan đạo Tổng các đã có ba cao thủ bị trọng thương.

- Vương Túy Mặc, sai lầm lớn nhất ngươi phạm phải chính là không nên trêu chọc ta.

Phạm Tân Giác nhìn Vương Túy Mặc bị giam cầm trong Kim Cương Phục Ma Quyển lạnh lùng nói.

Vừa rồi sau khi giao chiến được vài chiêu Phạm Tân Giác phát hiện không ngờ mình lại không phải đối thủ của Vương Túy Mặc. Bởi vậy Phạm Tân Giác quả quyết lập tức vận dụng pháp bảo. Khi Vương Túy Mặc không quan sát liền bị pháp bảo giam giữ.

- Phạm Tân Giác, dù cho ngươi ăn chúng ta, các ngươi cũng phải tử thương thảm trọng.

Vương Túy Mặc vừa nói vừa công kích về Kim Cương Phục Ma Quyển.

- Cái này không cần ngươi quan tâm.

Phạm Tân Giác nói xong lấy ra một chuôi tiểu kiếm phóng ra đủ mọi màu sắc, chuôi tiểu kiếm này vừa được lấy ra đã toát ra ba động khủng bố.

- Không tốt.

- Phù kiếm.

- Đây là lấy tâm huyết của tu sĩ để nuôi phù kiếm.

- Tiểu thư nguy hiểm.

Cao thủ Đan đạo Tổng các thấy một màn như vậy nhao nhao phóng tới chỗ Vương Túy Mặc. Đáng tiếc tất cả bọn hắn đều bị khí đạo tổng các cao tay chặn.

Mắt thấy chuôi này phù kiếm chuẩn bị xuyên thủng Vương Túy Mặc bỗng một bóng người xuất hiện quỷ dị ở phía trước nàng, dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường mà dùng hai ngón tay kẹp lấy chuôi phù kiếm đang vội đến.

- Làm sao có thể?

Phạm Tân Giác hoảng sợ nói. Chuôi phù kiếm này tương đương với một đòn của cao thủ Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Vị này sao có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy được chứ?

- Trả lại cho ngươi.

Trong miệng thân ảnh kia phát ra âm thanh khàn khàn.

Sưu!

Tốc độ phù kiếm trở về còn nhanh hơn cả lúc Phạm Tân Giác ném mạnh đến. Phốc một tiếng đã xuyên thủng mi tâm Phạm Tân Giác. Thần sắc trong mắt hắn lập tức ảm đạm. Bởi vì chuôi phù kiếm này đã đâm vào chỗ sâu trong cơ thể hắn. Linh hồn hắn trong nháy mắt đã bị tiêu diệt.

- Không ngờ ngươi lại giết công tử.

- Ngươi biết công tử là ai không?

- Giết hắn.

Các cao thủ Khí đạo tổng các gầm thét lên. Diệp Hạo khinh thường nhìn đám người kia một cái, tiện tay triệu hoán ra một thanh thần kiếm.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Diệp Hạo giống như u linh tiện tay chém ra ba kiếm. Ba kiếm rơi xuống ba cường giả Hợp Thần cảnh đỉnh phong của Khí đạo Tổng các đều bị giết chết. Hiện tại thực lực của Diệp Hạo đương nhiên không thể làm được đến bước này, thực tế hắn mượn nhờ thực lực của kim thân. Dù sao hiện tại hắn mới chỉ là Hợp Thần cảnh tầng thứ sáu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận