Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2482: Tổ Chức Sát Thủ

- Bộ lạc A Đóa nguyện ý đi theo Diệp tông chủ.

Lúc này a Đóa mở miệng nói.

- Bộ lạc A Khổ nguyện ý đi theo Diệp tông chủ.

- Bộ lạc A Man nguyện ý đi theo Diệp tông chủ.

Rất nhanh tộc trưởng những bộ lạc khác nhao nhao tỏ thái độ đi theo Diệp Hạo. Đồ đần mới không đi theo?

Đợi đến khi tất cả tộc trưởng bộ lạc đều tỏ thái độ Diệp Hạo mới nhìn lão giả kia nói.

- Một tháng sau ta sẽ dẫn bọn hắn rời khỏi Hoa Thải tùng lâm, từ đó trở đi ân oán giữa các ngươi cùng Hoa Thải tùng đều xóa bỏ.

Lão giả kia nghĩ nghĩ liền nói.

- Được.

- Ta không có ý kiến.

Trung niên mặc tử kim trường bào nói.

- Diệp tông chủ nói cái gì thì làm cái đó đi.

Trầm Diệu Hương kiều tích tích nói.

- Vậy cứ quyết định như vậy.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía đám người Liêu Đông Thăng nói.

- Trong vòng một tháng, các ngươi thu dọn toàn bộ những thứ cần mang theo, đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi tiến về Đông Vực, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Thời gian một tháng đã rất dư dả. Tu sĩ những bộ lạc này phần lớn đều rất nghèo khó làm gì có nhiều thứ để thu dọn chứ?

- Diệp tông chủ, có thời gian không?

Đợi đến khi chuyện đã định xong Trầm Diệu Hương lóe đôi mắt to sáng rỡ hô.

- Không có thời gian.

Diệp Hạo không cần suy nghĩ lập tức từ chối. Tu vi Diệp Hạo hiện tại chỉ là Hợp Thần cảnh tầng thứ năm. Khoảng cách so với Thần Vương cảnh còn rất dài. Dù hắn có kim thân Thần Hoàng cấp nhưng không đáp ứng được điều kiệu khởi động tiên quyết nên vẫn ở trong trạng thái ngủ say.

Nói cách khác Trầm Diệu Hương nếu muốn tính kế hắn vẫn có thể tính kế được. Bởi vậy Diệp Hạo trừ phi não úng nước, bằng không làm sao có thể đồng ý được?

Trầm Diệu Hương còn định nói bỗng vượn già mở miệng nói trước.

- Diệp tông chủ, chuyện hôm nay ta phải cám ơn ngươi thật tốt, nếu không chê đi động phủ của ta uống hai chén rượu nhạt.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Trầm Diệu Hương trừng vượn già một cái, dậm chân thẳng bước đi.

Sau khi Diệp Hạo đi theo vượn già tới động phủ vượn già gọi một con khỉ nhỏ đi lấy hầu nhi tử hắn tự làm.

- Hầu nhi tửu?

Hai mắt Diệp Hạo đều tỏa sáng.

Khi ở Tiên Vực Diệp Hạo cũng đã được uống qua hầu nhi tửu. Bất quá đến Thần Vực lại là không thể tiếp tục uống rồi.

- Đợi chút nữa hãy thử thẩm định xem.

Vượn già vừa cười vừa nói.

Sau một lúc khỉ nhỏ mang theo một bầu rượu đi tới, lầm bầm một câu.

- Ngươi vẫn còn bị thương, không nên uống nhiều rượu.

Sắc mặt vượn già không khỏi biến đổi.

- Lắm miệng.

Khỉ nhỏ nhếch miệng liền rời khỏi.

- Diệp tông chủ, chúng ta uống rượu.

Vượn già rót cho Diệp Hạo một chén rồi đưa tới.

Diệp Hạo nhận lấy, lập tức một mùi thơm xông vào mũi. Diệp Hạo nhẹ nhàng nếm thử một ngụm, vị trên trăm loại quả đồng thời nổ tung, không ngừng kích thích vị giác của hắn, ngay lúc hắn đang hưởng thụ dư vị cồn rượu quả lên men liền xông lên đỉnh đầu Diệp Hạo, dù tu vi Diệp Hạo đã đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ năm, thế nhưng giờ khắc này hắn vẫn có một loại cảm giác mê man. Diệp Hạo sờ đầu một lát sau mới nói.

- Hầu nhi tửu quả nhiên danh bất hư truyền.

- Diệp tông chủ thật đúng là khiến người ta giật mình.

Vượn già kinh ngạc hết sức nói.

- Vì sao nói như vậy?

- Hầu nhi tử của ta cho dù là Hợp Thần cảnh đỉnh phong cũng phải mê muội thật lâu, thế nhưng Diệp tông chủ ngươi chỉ cần qua mười mấy lần hô hấp đã tỉnh lại được, ta chỉ có thể nói thể chất Diệp công tử ngươi cường đại vượt mức bình thường.

Vượn già từ trong thâm tâm cảm khái nói.

Diệp Hạo cười một nói.

- Vết thương trên người của ngươi là do ai làm tổn thương?

Vượn già kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo một cái.

- Lúc ta giao thủ với Phùng Khánh đã bị Trầm Diệu Hương đánh lén từ trong bóng tối.

- Nói như vậy Trầm Diệu Hương không hề đơn giản.

- Ta nghi ngờ Trầm Diệu Hương đến từ tổ chức sát thủ.

- Tổ chức sát thủ?

- Công pháp của Trầm Diệu Hương có thể là Vương cấp đỉnh phong, bằng không không thể nào lưu lại vết thượng nặng như vậy trên cơ thể ta được.

Vượn già nói xong cũng không còn che vết thương trên ngực nữa. Kiếm thương dù đã qua một thời gian dài như vậy nhưng vẫn để lại y nguyên kiếm ý đáng sợ.

- Kiếm ý này thật là Vương cấp đỉnh phong.

Diệp Hạo kiểm tra một chút vết thương của vượn già nói.

- Nhưng cũng không cần quá để ý, chờ đến Viêm Hoàng tông, ta sẽ nhờ Chu Tổ giúp ngươi giải trừ nó.

- A.

Vượn già giật mình.

- Thế nào?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Tạ Diệp công tử.

Vượn già kích động đứng dậy hành lễ với Diệp Hạo.

Kiếm thương này đã đi theo hắn tới hăn hơn ngàn năm. Dựa theo tình huống tước mắt ngay cả một trăm năm cũng không thể kiên trì được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Tiện tay mà thôi.

Vượn già bình phục một hồi mới nói.

- Diệp công tử, ta đề nghị ngươi bây giờ lập tức gọi Chu Tổ tới.

- Vì sao?

- Tổ chức sát thủ của Trầm Diệu Hương chưa hẳn không dám động tới ngươi.

Vượn già trầm giọng nói.

Diệp Hạo đang định nói một âm thanh yểu điệu vang lên trong động phủ vượn già.

- Vượn già, người đời nói già mà không chết chính là tặc, ngươi đầu này rất linh quang sao?

Sắc mặt vượn già không khỏi biến. Sau một khắc thân ảnh Trầm Diệu Hương đã xuất hiện ở trong động phủ. Vượn già phủi đất một cái đứng lên.

- Trầm Diệu Hương, ngươi muốn làm cái gì?

Vượn già nghiêm túc nói.

- Ta chỉ là muốn mang Diệp công tử đi tới phủ đệ của ta một lần mà thôi.

Trầm Diệu Hương cười híp mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu ta không đi thì sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Cái này không phải do Diệp công tử ngươi quyết định.

Trầm Diệu Hương cười khanh khách nói.

- Ngươi cảm thấy có ta ở đây, ngươi có thể mang Diệp công tử đi sao?

Vượn già đứng ở trước mặt Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vượn già, ngươi cảm thấy ta thực sự không động được sao?

Trầm Diệu Hương nói đến đây trong hư không liền xuất hiện một đôi đại thủ vồ tới phía vượn già.

Răng rắc!

Hư không phá toái, mặt đất rung chuyển.

Trong nháy mắt động phủ của vượn già đã hóa thành phế tích. Mà vượn già giống như một con gà chết bị chộp vào giữa không trung. Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

- Trầm Diệu Hương, chẳng lẽ các ngươi không sợ Viêm Hoàng tông thanh toán sao?

Vượn già hét lớn.

- Viêm Hoàng tông có cường giả Thần Hoàng tọa trấn, nhưng tổ chức chúng ta cũng có Thần Hoàng.

Trầm Diệu Hương thản nhiên nói.

- Hơn nữa chỉ cần bắt được Diệp Hạo, Viêm Hoàng tông còn dám trả thù hay sao?

- Trầm Diệu Hương, các ngươi là tổ chức nào?

Lúc này Diệp Hạo hỏi.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Trầm Diệu Hương vừa cười vừa nói.

- Ta cảm thấy tốt hơn là nói ở nơi này.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đây cũng không phải là chuyện ngươi có thể quyết định.

Trầm Diệu Hương vừa nói vừa đi tới chỗ Diệp Hạo.

- Có đúng không?

Nói đến đây kim thân trong thức hải Diệp Hạo lập tức xuất thủ, thần niệm bang bạc hóa thành một thần kiếm vô hình đâm xuyên qua cường giả đang núp trong bóng tối.

Bịch một tiếng một bóng người rơi xuống dưới chân Trầm Diệu Hương. Nhìn thấy thân ảnh kia bao nhiêu mồ hôi lạnh trên trán Trầm Diệu Hương đều chảy xuống. Trầm Diệu Hương đương nhiên không thể nào không biết có người đang ở đây. Bởi vì chính nàng không thể giải quyết được đầu vượn già kia nên đã mang theo một Chuẩn Hoàng trong tổ chức tới.

Thế nhưng ai có thể ngờ tới tôn Chuẩn Hoàng này thậm chí ngay cả một đòn của đối phương cũng không thể ngăn cản được.

Phải biết chuyện này cho dù là Thần Hoàng sơ kỳ cũng không thể làm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận