Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1887: Thiên Xuất Sơn Mạch

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Nhưng dù Diệp Hạo cạnh tranh không nổi vị kia, chức vị Phó Viện Trưởng cũng chắc như đinh đóng cột.

- Chuyện Hàn Môn cứ giao cho ngươi xử lý.

Tôn Thắng Nhân nhìn Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Ta sẽ tập hợp người trong Thái Hành Sơn đến.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ta tin đây là một cỗ lực lượng rất cường đại.

. . .

Diệp Hạo là ai?

Kỳ thật rất nhiều Tu Sĩ đều không biết.

Bởi vì Phiêu Miểu Đại Lục thực sự quá lớn.

Thế nhưng tu sĩ Thái Hành Vực chỉ cần biết Diệp Hạo là người phụ trách chiêu sinh lần này là được.

Còn mấy thứ râu ria không cần thiết.

Trước đó Lôi Hồng Huyền cao ngạo cỡ nào, không phải bị Diệp Hạo một chiêu trọng thương, hiện tại càng giống như chó nhà có tang, bị Chấp Pháp Đường Thánh Đức Thư Viện mang đi.

- Ta chiêu sinh không nhìn gia thế, thanh danh.

Ánh mắt Diệp Hạo bình thản quét mắt toàn trường một cái nói.

- Ta coi trọng sự trung thành.

Dừng một chút Diệp Hạo tiếp lấy nói.

- Chỉ cần ngươi có thể cam đoan với ta ngươi tuyệt đối trung thành với Thánh Đức Thư Viện, thì có thể gia nhập Thánh Đức Thư Viện.

- Diệp công tử, xin thứ cho ta nói thẳng, Thánh Đức Thư Viện quy định chiêu sinh không phải như vậy.

Một lão giả trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.

Lão giả này là một quyền quý trong Thánh Hành Thành.

Bất quá lão giả lại không hề đút lót gì cả, bởi vậy hắn dám dưới ánh mắt của vạn người mà chấp vấn.

Diệp Hạo nhìn lão một cái, nói.

- Thánh Đức Thư Viện hao phí nhân lực vận lực, cuối cùng cái gì cũng không đạt được, ngươi nói cho ta, Thánh Đức Thư Viện vì cái gì? Ngươi sẽ nói cho ta, vì Nhân tộc. Nhưng Thánh Đức Thư Viện vì Nhân tộc cường đại mà khai chi tán diệt, nhưng các ngươi hồi báo Thánh Đức Thư Viện như thế nào? 800 năm trước Thiên Sứ Tộc và Thánh Đức Thư Viện khai chiến, những thế lực Nhân tộc các ngươi lựa chọn sống chết mặc bây. Như vậy xin hỏi, Thánh Đức Thư Viện vì sao muốn làm như vậy?

Lão giả kia trầm mặc lại.

- Ta là người phụ trách chiêu sinh ở Thái Hành Vực, như vậy quy định ở Thánh Hành vực do do ta quyết định.

Ánh mắt Diêp Hạo lẫm liệt nhìn bốn phía nói tiếp.

- Từ hôm nay mắt đầu tuyển nhận học sinh Thánh Hành Vực, chỉ có hiệu trong Thánh Đức Thư Viện, đồng thời ta cũng hứa với các ngươi hai điểm.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng lại một chút.

- Thứ nhất, các ngươi ở Thánh Đức Thư Viện gặp bất kỳ chuyện bất công nào đều có thể đến tìm ta; thứ hai, ta sẽ vì các ngươi cung cấp Tiên Đan, Pháp Bảo cùng các loại tài nguyên.

- Có lẽ các ngươi sẽ hoài nghi điều thứ nhất, ở đây ta sẽ nói rõ thân phận của ta, ta là Đặc Sính Đại sư của Thánh Đức Thư Viện.

Nghe Diệp Hạo tuyên bố thân phận, tu sĩ toàn trường không khỏi kinh hô.

Lấy nội tình của Thánh Đức Thư Viện còn cần Đặc Sính Đạo sư?

Nếu không có năng lực thật sự làm sao có thể vào pháp nhãn của Thư Viện được?

- Điều thứ hai, có lẽ các ngươi rất hiếu kỳ tại so Thánh Đức Thư Viện lại thuê ta? Bởi vì tu vi Đan Đạo, Khí Đạo, Trận Đạo đều đạt đến Tiên Vương đỉnh phong.

Khi Diệp Hạo nói ra câu này tu sĩ toàn trường đều có một loại cảm giác rơi vào trong mộng.

Đan Đạo, Khí Đạo, Trận Đạo toàn bộ đều đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong Chi Cảnh?

Làm sao có thể?

Diệp Hạo làm sao có thể làm được một bước này?

Nhưng bọn họ biết rõ Diệp Hạo không nói đùa, đồng thời bọn họ cũng biết tại sao Diệp Hạo lại nói sẽ vì bọn họ cung cấp Tiên Đan, Pháp Bảo cùng các loại tài nguyên.

Bản thân người ta tự có năng lực này.

- Diệp công tử, ta là Tộc Trưởng Bộ Lạc, A Khổ.

Lúc này một trung niên mặc da báo cao giọng nói.

- Trong tộc ta có mấy binh sĩ đều có thể bảo đảm hiệu trung Thánh Đức Thư Viện, nhưng tư chất bọn họ hơn kém một chút, không biết ngươi có thể dàn xếp được không?

- Chỉ cần tư chất bọn họ đạt Nhất Phẩm là được.

Diệp Hạo nhìn về phía trung niên kia, nói.

- Tư chất bọn họ đều đạt Nhất Phẩm.

Trung niên kia lập tức đáp.

- Nhưng bọn họ nếu hiệu trung với Thánh Đức Thư Viện, về sau sẽ không trở về bộ lạc của các ngươi nữa.

Diệp Hạo chợt nói.

- Cứ như vậy cường giả bộ lạc các ngươi cũng bị đứt gãy.

Nghe vậy kia Trung Niên trầm mặc lại.

Giây lát sau hắn nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy kiên định nói.

- Đây là cơ duyên của bọn họ, ta sẽ không cản trở.

- Ta cho các ngươi một biện pháp đôi bên vẹn toàn, không biết ngươi có nguyện ý nghe không?

Diệp Hạo cười nói.

- Mời nói.

A Khổ ngạc nhiên nói.

- Thái Hành Sơn Mạch các ngươi sinh tồn như thế nào?

A Khổ run lên một cái, hắn không hiểu tại sao Diệp Hạo lại hỏi cái này, bất quá hắn vẫn thành thật trả lời.

- Rất kham khổ.

- Nếu cho các ngươi tài nguyên cùng địa bàn tốt hơn, không biết các ngươi có nguyện ý di chuyển cả tộc không?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thật?

- Thật.

- Thế nhưng Bộ Lạc chúng ta trên dưới gần 10 vạn người.

- Viện Trưởng Tử Đế Thánh Đức Thư Viện chuẩn bị xuất ra 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch vì các ngươi chế tạo một khu vực có thể sinh tồn.

Diệp Hạo nhìn A Khổ nghiêm túc nói.

- Đồng thời ta còn có thể đảm bảo ta sẽ bảo hộ phiến khu vực kia an toàn.

- 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch?

Nghe vậy A Khổ trừng lớn hai mắt.

- 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch chỉ là tài chính ban đầu, sau đó Thánh Đức Thư Viện còn sẽ liên tục không ngừng đầu tư.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Cơ bản phiến khu vực kia có thể dung nạp mười 100 ức người.

- Một trăm ức.

A Khổ cùng tu sĩ Bộ Lạc đều hoảng sợ.

Không ai ngờ Thánh Đức Thư Viện có thể quyết đoán như vậy.

Đây không phải 100 ức bách tính đơn giản.

Mà là 100 ức tu sĩ

- Không biết ngươi có hứng thú hay không?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn A Khổ.

- Có, có, có.

A Khổ vội vàng đáp.

- Không biết lúc nào sẽ di chuyển?

A Khổ biết rõ đây là cơ duyên khó gặp.

THÁNH Đức Thư Viện dẫn đầu kiến thiết a.

- Hiện tại các ngươi có thể trở về chuẩn bị công việc di chuyển.

Diệp Hạo nhìn A Khổ nói.

- Nửa tháng sau ta mang các ngươi tiến về Thánh Đức Thư Viện.

- Được.

A Khổ gật đầu.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm một rồi đưa cho A Khổ một Túi Càn Khôn.

Thần niệm A Khổ quét qua khiếp sợ nhìn thấy trong Túi Càn Khôn có một ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Diệp công tử, ngươi đây...

A Khổ khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

Túi Càn Khôn Diệp Hạo đưa cho A Khổ không bố trí cấm chế.

Bởi vậy tu sĩ giữa sân đều nhìn thấy được bên trong có bao nhiêu Tiên Thạch.

- Một ức?

- Còn là Thượng Phẩm Tiên Thạch?

- Tiên Thạch nhiều như vậy?

- Thủ bút Diệp công tử cũng quá lớn rồi.

- Chẳng lẽ một ức Thượng Phẩm Tiên Thạch này cho Bộ Lạc của A Khổ?

Giờ khắc này đâu chỉ người dẫn đầu các đại Bộ Lạc chấn kinh, cho dù giai tầng quyền quý Thái Hành Thành cũng khiếp sợ không thôi.

Bọn họ không phải không thể xuất ra một ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Nhưng không ai dám đưa cho kẻ khác một ức Thượng Phẩm Tiên Thạch cả.

Diệp Hạo nhìn A Khổ cười nói.

- Một ức Thượng Phẩm Tiên Thạch này cho các ngươi kinh phí di chuyển, đến lúc đó Bộ Lạc các ngươi cũng không cần mang theo mấy thứ không cần thiết. Ta mang các ngươi đi Thánh Đức Thư Viện để hưởng phúc.

- Đa tạ Diệp công tử.

A Khổ thật tâm cám ơn.

- Còn nữa, đến Thánh Đức Thư Viện cho các ngươi chuẩn bị địa bàn, ta sẽ đưa cho các ngươi một nhóm tài nguyên.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Vả lại lúc các ngươi di chuyển không cần lo lắng yêu thủ Thái Hành Sơn Mạch quấy phá, bởi vì toàn bộ Thánh Hành Sơn Mạch đều được Tinh Thần Lực ta bao phủ, chỉ cần yêu thú nào dám xuất thủ chỉ vài phút ta sẽ diệt tộc nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận