Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1960: Tăng Lên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngươi đến cùng đập bao nhiêu tài nguyên vào đó vậy?

Tử Đế có chút choáng váng hỏi.

Trước đó, sao Tử Đế không rõ ràng 3000 vạn tu sĩ này có tư chất gì chứ?

Bởi vì rõ ràng nên nàng mới biết muốn làm đến bước này cần phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên?

Tử Đế tin tưởng cho dù cầm toàn bộ tài nguyên của Thánh Đức Thư Viện cũng làm không đến.

- Bạc trường lão, không biết những đệ tử Hàn Môn này có thể thay thế những thầy trò bỏ đi kia không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

Bạc trường lão hít vào một hơi thật dài.

- Những Hàn Môn này đều nghe học viện sao?

- Chỉ cần Thư Viện thực tình đối với bọn hắn, bọn hắn khẳng định một lòng đối đãi lại Thư Viện.

Diệp Hạo nhìn Bạc trường lão, trầm giọng nói.

- Nhưng ta lo lắng bọn hắn chỉ nghe theo ngươi!

Bạc trường lão vừa nói đến đây, Thiên Côn đã quát lớn.

- Bạc trường lão, không được hồ ngôn loạn ngữ.

- Ta cũng cân nhắc vì tương lai Học Viện.

Bạc trường lão trầm mặc một chút, nói tiếp.

- Viện Trưởng học viện dù sao cũng là Tử Đế.

- Ngươi lo lắng như vậy ta có thể hiểu được.

Làm cho Bạc trường lão không ngờ, Diệp Hạo lại nói thế.

- Còn có, ta không có một chút hứng thú nào đối với Thánh Đức Thư Viện các người.

- Ta không tin.

Bạc trường lão tiếp tục phản bác.

Thiên Côn không nói, Tử Đế không nói, vậy ai tới nói?

Không nghi ngờ chút nào, con em thế gia trong thư viện sẽ đánh mất quyền nói chuyện, mà những đệ tử Hàn Môn này lại do Diệp Hạo tự tay bồi dưỡng, bọn hắn có thể không nghe Diệp Hạo sao?

- Bạc trường lão, ta ngược lại hi vọng Diệp Hạo hứng thú đối với quyền lợi đây này?

Tử Đế khẽ thở dài.

Tử Đế thông minh, làm sao không hiểu ý của Bạc trường lão?

Nhưng mà bà ta đã nghĩ nhiều rồi.

- Nếu Diệp Hạo muốn làm Viện Trưởng Thánh Đức Thư Viện, bây giờ ta có thể nhừng vị trí Viện trưởng lại cho hắn.

- Viện trưởng.

Bạc trường lão hoảng sợ nói.

- Ngươi cũng biết Diệp Hạo là thiên tài cấp bậc gì?

- Thập nhất?

Bạc trường lão suy nghĩ một chút đáp.

Nếu Diệp Hạo không phải Thập nhất Thiên tài thì sao có thể ngược Bạo Long như đánh chó được.

- Ngươi cảm thấy chênh lệch một cấp bậc có thể làm được đến mức này?

Tử Đế nói đến đây, không tiếp tục nói nữa.

Trong lòng Bạc trường lão nhấc lên kinh đào hải lãng.

Chẳng lẽ Diệp Hạo là Thập nhị Thiên tài?

Nghĩ tới đây, Bạc trường lão lập tức hiểu câu nói trước đó của Tử Đế rồi.

Không nghi ngờ chút nào, nếu Diệp Hạo là Thập nhị Thiên tài thì tương lai đặt chân Đệ Tam Cảnh, còn ai là đối thủ của hắn?

Quét ngang cấm địa cũng rất tùy ý a.

Đúng lúc này, Diệp Hạo chậm rãi nói:

- Không bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi Phiêu Miểu Đại Lục.

- Ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Bạc trường lão thay đổi.

- Ta không phải người của Phiêu Miểu Đại Lục, ta lưu tại Phiêu Miểu Đại Lục các ngươi làm gì?

Diệp Hạo lườm bà một cái.

Tâm thần Bạc trường lão run lên.

Nàng vô ý thức nói:

- Ngươi không thể đi.

Bây giờ, Bạc trường lão ý thức được giá trị của Diệp Hạo.

Sao có thể để cho hắn đi được?

Đây là một tổn thất khổng lồ cho Thánh Đức Thư Viện?

- Trước đó, ta cũng đã nói ta không hứng thú chút nào đối với Thánh Đức Thư Viện, nếu không phải Tử Đế bảo ta làm Đặc Sính Đạo Sư, ta cũng chẳng muốn tới đây.

Diệp Hạo nhìn Bạc trường lão, bình tĩnh nói:

- Ta biết bà rất hiếu kì tại sao ta tận hết sức lực trợ giúp Nhân Tộc của Phiêu Miểu Đại Lục, bây giờ ta có thể nói cho bà biết, bởi vì trên người của chúng ta chảy xuôi cùng loại Huyết Mạch.

Hai mắt Bạc trường lão nhìn Diệp Hạo lập tức thay đổi.

Lúc Diệp Hạo nói ra câu này, ánh mắt trong vắt.

Nói cách khác, Diệp Hạo chân tâm thật ý.

- Trên đời còn có người như thế sao?

Trong lòng Bạc trường lão có chút hối hận, vừa rồi bà không nên chửi bới Diệp Hạo.

Có mấy lời không thể nói ra miệng.

NàBàng biết mình nói ra câu vừa rồi sẽ khiến Diệp Hạo không dừng lại Thánh Đức Thư Viện quá lâu.

- Thật có lỗi.

Bạc trường lão cuối xuống thật sâu xin lỗi Diệp Hạo, nhưng mà lại bị Diệp Hạo tránh đi.

Ánh mắt Bạc trường lão lộ vẻ khổ sở.

Diệp Hạo không muốn tha thứ cho mình.

- Viện Trưởng.

Bạc trường lão nhìn về phía Tử Đế.

Tử Đế khẽ lắc đầu.

Tính cách Diệp Hạo thế nào, trong khoảng thời gian ở chung này, nàng cũng hiểu được đại khái.

Vị này nhìn qua ôn tồn lễ độ, nhưng cao ngạo hơn bất ỳ người nào.

Sau đó, Diệp Hạo mở ra không gian thông đạo vào Tiểu Thiên Địa.

Thầy trò Thánh Đức Thư Viện bao gồm cả 3000 vạn đệ tử Hàn Môn cũng tiến vào đó.

Chuyện xếp chỗ cư trú cho những Tu Sĩ này, Diệp Hạo giao cho Giáp Nhất, Giáp Nhị.

Diệp Hạo thì dẫn theo cao tầng Thư Viện đi tới viện lạc của hắn.

- Tử Đế, đặt bàn tay của cô lên phía quả cầu năng lượng này đi.

Diệp Hạo lấy ra quả cầu năng lượng mà Tiêu Vinh Quang đưa cho mình rồi trầm giọng nói.

Trái tim Tử Đế phanh phanh nhảy lên.

Bây giờ bắt đầu sao?

Tử Đế trầm mặc ba hô hấp sau đó đặt bàn tay ngọc của mình lên quả cầu.

Ngay lập tức, sắc mặt nàng lộ ra thần sắc thống khổ.

- Nhịn xuống.

Diệp Hạo vội vàng nói:

- Nếu không nhịn được thì sẽ phí công vô ích.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Tử Đế vội vàng chăm chú bắt lấy quả cầu năng lượng.

Mà đúng lúc này, Diệp Hạo nhìn thấy quả cầu năng lượng lên xuất hiện một con số.

Ba ngàn ba!

Ngay lập tức, con số ba ngàn ba này chậm rãi giảm bớt.

Diệp Hạo mở to hai mắt nhìn.

- Ba ngàn ba này có phải mang ý nghĩa giá trị dược dịch năng lượng là ba ngàn ba hay không?

Trong lòng Diệp Hạo suy đoán.

Mà theo thời gian trôi qua, Diệp Hạo khẳng định số này chính là tổng giá trị năng lượng.

Trước đó, hắn vẫn lo lắng con số này sẽ đo không chuẩn.

Nhưng giờ, hắn không còn lo nữa.

Không ngờ Tiêu Vinh Quang cẩn thận như thế?

Trong lòng Diệp Hạo nhịn không được mà thầm kính ông thầy vừa mới nhận không lâu của mình.

Sau khi giá trị giảm bớt một trăm, Diệp Hạo vẫn không để cho Tử Đế rời đi, mà đợi đến khi trị số phía trên giảm đến một trăm năm mươi mới nói.

- Tốt rồi.

Tử Đế vội vàng buông tay ra, trên mặt lộ vẻ như được giải thoát.

- Cảm thụ một chút?

Tử Đế nhắm mắt lại hơi cảm ứng một hồi, đến khi mở mắt ra thì trong mắt tràn đầy chấn kinh:

- Ta cảm thấy liên hệ giữa ta và thiên địa tăng lên gấp đôi.

- Tư chất của cô bây giờ có lẽ ở giữa Thập nhất và Thập nhị.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Vừa rồi ta lo lắng cô vạn nhất không tăng lên đến Thập nhất, cho nên để cô hấp thụ nhiều hơn một chút.

- A.

Tử Đế không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn này.

- Thạch Nam, tới phiên cô.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Thạch Nam trầm ngâm một chút nói:

- Diệp Hạo, loại này tài nguyên rất trân quý hả?

- Ừm, rất trân quý.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Vậy ta từ bỏ.

Thạch Nam nghiêm túc nhìn hắn.

- Dù sao ta chỉ cần đi từng bước cũng có thể đặt chân đến Thần Cảnh.

- Nói nhảm nhiều vậy làm gì?

Diệp Hạo trừng Thạch Nam một cái.

- Nhanh lên đến đây hấp thu đi.

- Ta không phải lo cho ngươi không đủ dùng sao?

Thạch Nam có chút ủy khuất nói.

- Đến đây.

Diệp Hạo quát lớn.

Thạch Nam miết miệng nói:

- Không phải tới rồi à?

Thạch Nam nói rồi đặt tay nhỏ lên trên quả cầu năng lượng, khi nàng đặt lên một chút thì định buông tay ra, nhưng tay Diệp Hạo lại đè xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận