Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1100: Vay Tiền

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Ta muốn vay Hối Nguyên thương hội một khoản tiền?

Hoa Kiến Tu không có ý tứ nói.

- Ngươi muốn vay bao nhiêu?

Ân Huệ Văn mở miệng nói.

- 4 ức, không, 3 ức.

Hoa Kiến Tu suy nghĩ một hồi nói.

- Không có vấn đề.

Ân Huệ Văn không chút do dự nói

- Ngươi đi theo ta.

Ân Huệ Văn nắm tay Hoa Kiến Tu đi tới khu vực Hối Nguyên thương hội cho vay tiền

- Lưu trưởng lão, tỷ muội ta Kiến Tu muốn vay 4 ức, hiện tại, ngươi làm thủ tục đi.

Ân Huệ Văn rất rõ ràng Hoa Kiến Tu không gặp khó khăn nhất định sẽ không mở miệng tìm nàng vay tiền.

Bởi vậy Ân Huệ Văn mở miệng muốn 4 ức.

Nghe vậy, Lưu trưởng lão lộ mặt khó xử nói

- Tiểu Thư, số tiền này quá lớn.

- Ta đảm bảo, xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách.

Ân Huệ Văn nhìn thấy Lưu trưởng lão chần chờ thì xụ mặt nói.

- Cái này.

Lưu trưởng lão cười khổ.

- Lưu trưởng lão, ngươi có ý gì?

Lúc này, Ân Huệ Văn nổi giận

- Ta đã nói bảo đảm, ngươi cũng không cho mặt mũi?

- Không phải ta không cho tiểu thư mặt mũi, trước đó, các chủ đã chính miệng giao phó.

- Không có khả năng.

- Không có gì không thể xảy ra.

Đúng lúc này, sau lưng Ân Huệ Văn vang lên một đạo âm thanh nhẹ nhàng.

Ân Huệ Văn xoay người nhìn thấy một thanh niên cầm quạt xếp cùng phụ thân nàng chậm rãi đi tới.

- Cảnh Anh Kiệt.

- Ân tiểu thư, đã lâu không gặp.

Thanh niên cầm quạt xếp cười nói.

Ân Huệ Văn nhìn thoáng qua Cảnh Anh Kiệt, lập tức nhìn về phía phụ thân mở miệng hỏi.

- Phụ thân, tại sao ngươi muốn hạ mệnh lệnh như vậy?

- Ngươi biết tiền tiết kiệm của Cảnh Anh Kiệt bên trong Hối Nguyên thương hội là bao nhiêu không?

Ân An Tùng nhìn Ân Huệ Văn, trầm giọng nói.

- Bao nhiêu?

Ân Huệ Văn trầm lòng xuống hỏi.

- 500 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

Ân An Tùng vừa nói ra con số này, toàn bộ sắc mặt Ân Huệ Văn cùng Hoa Kiến Tu đều đại biến.

500 vạn thượng phẩm Tiên Thạch tương đương 5 ức trung phẩm Tiên Thạch.

- Cảnh gia còn tiền tiết kiệm hay không ta không biết, ta chỉ biết hai đại phân các chủ Thái An Thành, Vĩnh Hưng Thành có quan hệ không tệ với Cảnh gia, hai đại phân các chủ cũng đã biểu thị tùy thời có thể cho Cảnh gia vay tiền.

Ân An Tùng dừng một chút rồi nói tiếp

- Huệ Văn, loại tình huống này, nếu chúng ta cho Hoa gia vay tiền chẳng khác nào cho không.

Ân Huệ Văn trầm mặc lại.

Ân gia xác thực gia đại nghiệp đại.

Nhưng không có nghĩa bọn họ dễ dàng cho không 4 ức trung phẩm Tiên Thạch.

Đúng lúc này, một trưởng lão vội vả chạy tới

- Các chủ, một thanh niên ở bên ngoài nói muốn để tiền tiết kiệm trong Hối Nguyên thương hội.

- Tiền tiết kiệm thôi mà, ngươi ngạc nhiên cái gì?

- Thanh niên muốn tồn 1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

- Cái gì?

Ân An Tùng giật mình.

1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch tương đương 10 ức trung phẩm Tiên Thạch nha.

Cái này đã không thể dùng đại sinh ý để hình dung.

- Ta đã kiểm tra qua, trong túi Càn Khôn thanh niên thật sự có 1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

Trưởng lão nói tiếp.

Nghe được như thế, Ân An Tùng vội nói

- Mau dẫn ta đi.

Hoa Kiến Tu chần chờ một chút cũng đi theo.

- Hoa tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?

Cảnh Anh Kiệt đưa tay ngăn cản Hoa Kiến Tu nói.

- Kiến Tu nhà ta muốn đi đâu, ngươi cũng không có tư cách quản?

Ân Huệ Văn đập tay Cảnh Anh Kiệt xuống, mang theo Hoa Kiến Tu đuổi theo Ân An Tùng.

Khóe miệng Cảnh Anh Kiệt không khỏi toát ra một nụ cười lạnh.

- Hoa Kiến Tu ơi Hoa Kiến Tu, chẳng lẽ ngươi khờ dại cảm thấy có thể nhờ được kẻ khác sao?

Cảnh Anh Kiệt tự tin đi đến.

Trong phòng khách quý, Thải Nhi vẫn bảo trì bộ dáng ban đầu.

Diệp Hạo kinh ngạc vì thấy vô luận ai cũng không dừng lại trên người nàng lâu, Diệp Hạo mới ý thức được Thải Nhi ảnh hưởng đến ý thức những tu sĩ này.

- Không ngờ đệ đệ ngươi tài đại khí thô a!

Nhìn thấy Diệp Hạo tùy tiện lấy ra 1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch, Thải Nhi lộ ra ánh mắt tràn đầy chấn kinh.

1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch!

Thế lực mạnh mẽ cũng không tùy tiện lấy ra.

- Nhiêu đây nhằm nhò gì?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Nói như vậy, trên người ngươi có rất nhiều Tiên Thạch?

- Đúng vậy.

- Ngươi cho tỷ tỷ 1 ức chơi được không?

Thải Nhi vươn ngọc thủ đòi hỏi.

Thải Nhi không ngờ sau một khắc, Diệp Hạo đưa cho nàng một cái túi Càn Khôn.

- Cho ngươi.

Thải Nhi quét thần niệm một cái thì trở nên giật mình.

Bởi vì thế lực Tiên Vương phổ thông cũng chỉ có khoảng 1 đến 2 ức thượng phẩm Tiên Thạch thôi.

Diệp Hạo lại tùy tiện đưa 1 ức thượng phẩm Tiên Thạch cho nàng.

Thải Nhi không biết Diệp Hạo trước trước sau sau chiếm được không ít đồ vật Tiên Vương cất giữ, tăng thêm những năm nay, tổng lượng thượng phẩm Tiên Thạch mà Diệp Hạo đoạt được đã đạt hơn ba mươi ức.

1 ức thượng phẩm Tiên Thạch thôi, Diệp Hạo cũng không coi trọng lắm.

Còn nữa, sau khi dùng Thượng Thương Chi Thủ, Diệp Hạo còn quan tâm đến Tiên Thạch sao?

Hắn chỉ cần muốn, tùy thời có thể hóa nguyên một ngọn núi thành Tiên Thạch.

Hiện tại, Diệp Hạo đã có tu vi Tiên Chủ thập nhất chuyển, thời gian đột phá Tiên Tôn chỉ còn mấy năm, đến lúc đó, Diệp Hạo có thể hóa Thạch Sơn thành trung phẩm Tiên Thạch. Diệp Hạo tin tưởng người cần thượng phẩm Tiên Thạch trong thế lực bản thân không nhiều, bản thân có 1 ~ 2 ức cũng đủ sài, 2 ức này vẫn đủ chèo chống mình đến cảnh giới Tiên Vương.

Đến cảnh giới Tiên Vương, Diệp Hạo có thể hóa Thạch Sơn thành thượng phẩm Tiên Thạch.

Đến lúc đó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bởi vậy hiện tại cần che giấu à?

- Ngươi thật muốn cho ta?

- Cái này còn có thể giả?

- Vậy ta có thể thu lại thôi!

Thải Nhi thăm dò nhìn Diệp Hạo.

- Tỷ tỷ cần Tiên Thạch cứ nói là được, nếu không đủ thì nói cho ta.

Diệp Hạo đại khí nói.

Thải Nhi suy nghĩ một hồi rồi thu túi Càn Khôn vào.

Lúc này, Ân An Tùng cùng vị trưởng lão dẫn đầu tới phòng khách quý.

- Không biết xưng hô công tử như thế nào?

- Diệp Hạo.

- Diệp công tử, nghe nói ngươi muốn ở thương hội chúng ta tồn 1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch?

- Không sai.

- Ta có thể kiểm tra một chút không?

1000 vạn thượng phẩm Tiên Thạch cũng không phải đùa giỡn, bởi vậy Ân An Tùng nhất định phải kiểm tra thận trọng.

Diệp Hạo chỉ túi Càn Khôn trên bàn trà nói

- Kiểm tra đi.

Ân An Tùng vận dụng thần niệm liên tục kiểm tra một phen, sau đó nhẹ gật đầu nói

- Không có vấn đề gì.

- Diệp công tử, không biết ngươi chuẩn bị tồn khoản Tiên Thạch này mấy năm nữa?

Ân An Tùng vừa nói đến đây thì nghe được một đạo âm thanh kinh hô.

- Là ngươi?

Hoa Kiến Tu chấn kinh.

Vô luận như thế nào, nàng cũng không ngờ sau khi hái ba khỏa Kỳ Dị Quả, Diệp Hạo vẫn còn sống sót.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hoa Kiến Tu, cười nhạt

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau!

- Các ngươi biết nhau?

Ân Huệ Văn kinh ngạc nói.

- Hắn cứu mạng ta.

Hoa Kiến Tu nói với Ân Huệ Văn rồi nhìn về phía Diệp Hạo nói

- Ngươi tới đây để tiết kiệm tiền?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ngươi có thể cho ta vay không?

Hoa Kiến Tu chần chờ một chút vẫn hỏi, nàng biết đây là cơ hội cuối cùng của bản thân.

Lấy được 1000 vạn Tiên Thạch của Diệp Hạo, bản thân không chừng có thể lật kèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận