Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1735: Thạch Tượng



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đường Phiên Phiên đưa cho Diệp Hạo mấy bình Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Nhưng hắn dù Độ Kiếp cũng dùng ít bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vì hắn rất rõ ràng giá trị Sinh Mệnh Chi Tuyền như thế nào.

Đồ quý giá như vậy làm sao cam lòng lãng phí sử dụng.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại không có bất kỳ cố kỵ, liều mạng uống thả cửa.

Đúng thế!

Uống thả cửa!

Diệp Hạo uống thả cửa, Kim Tàm ba người cũng đang liều mạng uống lấy uống để.

Nơi này Sinh Mệnh Chi Tuyền có rất nhiều, không cần lo lắng uống sạch nó.

Diệp Hạo cảm thấy bản thân lần này tính uống ít nhất 30 bình Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Diệp Hạo dừng lại chú ý đến ba người bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình.

- Các ngươi nhìn ta làm cái gì?

- Ngươi không cảm thấy mình uống rất nhiều hả?

Phong Nhược Cốc cười khổ hỏi lại.

Phong Nhược Cốc xem chừng bản thân đã uống mười bình.

- Ngươi uống còn muốn nhiều hơn ta bao nhiêu lần.

Kim Tàm cười khổ lên tiếng.

- Sinh Mệnh Năng Lượng của Tiền bối khôi phục đến cái tình trạng gì rồi?

Diệp Hạo nhìn xem Kim Tàm hỏi.

- Hiện tại Sinh Mệnh Năng Lượng của ta có lẽ đã đạt đến 800 năm.

Kim Tàm nói ra câu này, trong mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Ngần này Sinh Mệnh Năng Lượng đủ để ta chiến một trận ra trò.

Dù không tiến hành một trận đại chiến, Kim Tàm cũng có thể che chở Tộc Đàn 800 năm.

- Sinh Mệnh Năng Lượng của ta khôi phục lại 1300 năm.

Côn Bằng nhẹ giọng nói.

Sinh Mệnh Chi Tuyền danh xưng có thể kéo dài tính mạng.

Nhưng không có nghĩa có thể khôi phục lại ngươi như thời kì đỉnh phong.

Bất kỳ đại dược gì đều không thể.

Lúc này đám người mới hướng nhìn sang chỗ khác.

Nơi đó đang có một bức Thạch Tượng đang mỉm cười nhìn xem bọn hắn.

Toàn thân lông tơ đám người đều nổ tung.

Đây là địa phương nào?

Tuế Nguyệt Sơn!

Nơi này làm sao có người?

Thạch Tượng nhìn thấy Diệp Hạo bốn người, khẽ mỉm cười nói.

- Ta là người sáng lập Tuế Nguyệt Sơn.

Nghe vậy, thần sắc đám người vô cùng kinh ngạc.

- Tiền bối vì sao muốn sáng lập Tuế Nguyệt Sơn?

- Bởi vì ta muốn tìm một truyền nhân.

- Truyền nhân?

- Nói chính xác là chờ đợi một Tu Sĩ nắm giữ Thời Gian Áo Nghĩa trong tay.

Thạch Tượng nói đến đây, nhìn Diệp Hạo nói tiếp.

- Ta ở đây từ thời Kim Cổ, hiện tại cuối cùng đã gặp được ngươi.

- Tiền bối muốn truyền thụ cho ta cái gì?

- Thời Gian Chi Thuật.

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Hạo phát sáng lên.

- Thời Gian Chi Thuật?

- Thời Gian Chi Thuật, quán thông Kim Cổ.

Thạch Tượng bình tĩnh nói.

- Đáng tiếc, Thời Gian Chi Thuật quá khó khăn nắm giữ, không có tư chất nghịch thiên thì cơ hội nắm giữ cơ hồ là con số không.

- Tiền bối, ta muốn biết rõ cái gọi đại cơ duyên của Tuế Nguyệt Sơn cuối cùng là cái gì?

Kim Tàm cung kính hỏi.

Thạch Tượng vẫy tay, một Chủng Tử xuất hiện trong tay hắn, sau đó Chủng Tử bén rễ mọc ngay trên tay, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

- Cho ngươi.

Kim Tàm tiếp nhận, trong mắt đầy cuồng hỉ.

Hắn đến giờ cũng lần đầu được thấy Tiên Dược có năng lượng ba động lớn đến thế.

Cái này nhất định là Tuyệt Thế Đại Dược.

Kim Tàm nuốt vào liền cảm thấy Sinh Mệnh Chi Lực của bản thân đang bành trướng, sau đó gia tốc đề cao, đợi đến Sinh Mệnh Chi Lực của hắn đi đến 3000 năm mới ngừng lại.

Thạch Tượng tiếp tục đưa cho Côn Bằng cùng Phong Nhược Cốc một gốc Tiên Dược, hai người vội ăn vào, Sinh Mệnh Chi Lực đều tăng trưởng đến một đoạn nhất định

Đương nhiên mức độ gia tăng của Côn Bằng và Phong Nhược Cốc có sự khác biệt.

Côn Bằng gia tăng chỉ đơn thuần kéo dài Sinh Mệnh, đương nhiên Côn Bằng rất muốn điều này.

Nhưng Phong Nhược Cốc bất đồng.

Sinh Mệnh Chi Lực của Phong Nhược Cốc gia tăng cũng kéo theo Bản Nguyên tăng cường. Nói cách khác, trong tương lai hắn có thể tiến thêm một bước rất xa.

Có thể nói hắn đã chiếm được một đại cơ duyên nghịch thiên.

- Đa tạ tiền bối thành toàn.

Ba người Phong Nhược Cốc cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, hướng Thạch Tượng hành lễ

Thạch Tượng hơi nhẹ gật đầu sau đó nói.

- Các ngươi đều chiếm được đồ vật mà bản thân muốn, hiện tại có thể rời đi.

Nói rồi Thạch Tượng phất tay một cái, ba người Phong Nhược Cốc chỉ cảm thấy không gian bốn phía trở nên mờ ảo, rồi bọn hắn lại xuất hiện ở một khu vực khác

Ba người âm thầm hít một ngụm khí lạnh, vội vàng hướng nhìn bốn phía.

Lập tức, bọn họ ý thức được bọn họ xuất hiện tại chân núi.

- Thiếu Chủ.

Lúc này một trung niên lao đến chỗ Phong Nhược Cốc.

Phong Nhược Cốc nhìn thấy hắn, cười nói.

- Tam Thúc.

- Thiếu Chủ, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?

- Không có việc gì.

Nghe được Phong Nhược Cốc nói vậy, trung niên nhìn xem bốn phía nghi ngờ hỏi.

- Diệp Công Tử đâu?

- Đại Ca vẫn còn bên trong Tuế Nguyệt Sơn.

- Cái gì?

Trong lòng trung niên lập tức trầm xuống.

- Yên tâm, Đại Ca không có chuyện gì, ngược lại còn là chuyện tốt nữa.

Phong Nhược Cốc nhìn trung niên, nói.

Trung niên còn muốn hỏi lại gì, Phong Nhược Cốc đã hướng hắn chớp mắt vài cái.

Trung niên tức khắc minh bạch loại trường hợp này không nói ở đây.

- Hồi tông.

Phong Nhược Cốc trầm giọng nói.

Phong Nhược Cốc rõ ràng Diệp Hạo sẽ không xuống núi sau một đoạn thời gian, mà hắn hiện tại cũng là người đứng đầu một Tông Môn, nếu tiếp tục ở trong này chờ đợi, khó tránh khỏi xảy ra chuyện, chỉ có trở lại Tông Môn chờ đợi mới an toàn nhất.

Phong Nhược Cốc cũng nghĩ đến trường hợp sau khi Diệp Hạo xuống núi có thể bị vây công, nên hắn nghĩ sau khi hồi Tông nên mời một vài Cao Thủ đến đây chờ đợi, tương trợ kịp thời.

Kim Tàm và Côn Bằng liếc nhau.

- Ngươi có dự định gì?

- Cái mạng này của ta do Diệp Công Tử ban cho, sau này ta nghĩ ta sẽ đi theo Diệp Công Tử.

Côn Bằng chần chờ một chút, nói.

- Tại sao ta cảm thấy ngươi đi theo Diệp Công Tử vì có thể sống lâu hơn?

Kim Tàm lườm Côn Bằng một cái, nói.

- Kỳ thật, việc đi theo một ai đó không phải vì người ta đáp ứng nhu cầu của mình sao?

- Nói cũng đúng.

Hai người hàn huyên một hồi, Kim Tàm rời đi.

Côn Bằng thì tùy tiện đứng tại chỗ.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần)

...

- Thời Gian Chi Lực của ngươi học được từ ai?

Thạch Tượng sau khi đưa Phong Nhược Cốc ba người rời đi, bình tĩnh hỏi Diệp Hạo.

- Cũng từ một Thần Tượng.

Diệp Hạo nói rồi kể sự tình gặp gỡ Thời Gian Thần Tượng lại một hồi.

- Thật không nghĩ đến lão già Phổ Đà lại giáng lâm đến phương thế giới này.

Thạch Tượng thì thào.

Phổ Đà?

Diệp Hạo kinh nghi bất định hỏi.

- Tiền bối nhận biết vị Thời Gian Thần Tượng kia?

- Chính xác mà nó là đối thủ của nhau.

Thạch Tượng cười nhạt nói.

Mà khi hắn nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Diệp Hạo, sau đó bật cười lớn nói.

- Ngươi không cần lo lắng đến vậy, ta sẽ không ra tay với ngươi.

Mặc dù Thạch Tượng đã trấn an, nhưng Diệp Hạo vẫn không dám buông lỏng thân thể.

- Ta giáng lâm đến phương thế giới này vì muốn tìm một người có thể quát tháo phong vân tại Thần Vực.

Thạch Tượng khẽ mỉm cười nói.

- Ta sẽ tận hết sức lực truyền thụ cho ngươi Thời Gian Chi Thuật cùng rất nhiều Thần Thông, nhưng trong tương lai khi ngươi đặt chân đến Thần Vực thì phải giúp ta tìm mười vạn hương hỏa coi như hồi báo.

- 10 vạn hương hỏa là gì?

Diệp Hạo giật mình hỏi lạ.

- 10 vạn hương hỏa là 10 vạn tín đồ.

Thạch Tượng giải thích.

- Bọn họ đều phải phải tín phụng ta.

- Chuyện này thì đơn giản thôi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, đáp.

- Ngươi thấy ta cần mười vạn thường dân à?

Thạch Tượng ha ha cười nói

- Ta muốn nói mười vạn Thiên Thần cơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận