Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1280: Kết thúc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Thiên Sát Cô Tinh!

Có mệnh cách như vậy đời này chú định cô đơn lẻ bóng.

Không có thân nhân, không có bằng hữu, không có người yêu.

Bởi vì thân nhân hắn ngay lúc hắn rất nhỏ đều đã chết, mệnh cách như Thiên Sát Cô Tinh chú định không phải chỉ có thân nhân.

Người yêu?

Có lẽ Thiên Sát Cô Tinh cũng từng có người yêu.

Nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện giờ đã biết, coi như có cũng đã chết đi.

Bằng hữu?

Ai dám làm bạn với Thiên Sát Cô Tinh?

Làm bạn cùng Thiên Sát Cô Tinh không người nào có kết cục tốt.

Nhất là Thiên Sát Cô Tinh đặt chân đến Bán Thần, cho dù Bán Thần cũng không muốn có quá nhiều liên quan đến hắn.

Thiên Sát Cô Tinh nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái nói.

- Ta đã cảnh cáo Cô Bằng, chắc hắn sẽ không động thủ với ngươi đâu.

Tiếng nói vừa dứt Cô Độc quay người rời đi.

- Độc Cô tiền bối.

- Kỳ thật trước đó ta vẫn luôn do dự không biết có nên hiện thân cứu ngươi hay không.

Cô Độc không quay người mà nhàn nhạt nói.

- Bởi vì chỉ cần ta giúp ngươi, vận mệnh ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng.

- Không biết tiền bối có biết chuyện Chu Độc Nhi?

Diệp Hạo nhìn bóng lưng của Cô Độc nói.

- Lực lượng của Thiên Sát Cô Tinh có lẽ rất mạnh, nhưng không ảnh hưởng tới vận mệnh ta.

- Những năm này ta vẫn luôn khiêu chiến với Thiên Sát Cô Tinh, nhưng kết quả cuối cùng lại là người yêu chết thảm, bằng hữu vẫn lạc.

Thanh âm Cô Độc tràn ngập bi thương.

- Dù ta đặt chân đên Bán Thần cảnh, ta phát hiện vẫn không thể thay đổi được số mệnh của mình.

- Tiều bối sao lại không thử xem?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi có biết ngươi đang lấy tiền đồ cùng vận mệnh mình ra đặt cược không?

Cô Độc quay người nhìn Diệp Hạo nói.

- Những năm này ta chưa bao giờ thua cả.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi thật sự là một hậu bối thú vị.

Trên mặt Cô Độc lộ ra nụ cười.

- Đi thôi.

Cô Độc nói đi là đi, không hề cho Diệp Hạo cơ hội để mở miệng.

Đợi đến lúc Cô Độc rời đi, Ninh Dương mới đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Thiếu Các Chủ, Thiên Sát Cô Tinh thuộc loại cấm kị, ta khuyên ngươi vẫn không nên tới gần.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến nói.

- Chuyện lần này đa tạ Ninh Tiên Vương.

- Đây là phận sự của ta.

Ninh Dương lui lại phía sau nửa bước nói khẽ.

Nếu như trước đó Ninh Dương có thể xưng tiền bối trước mặt Diệp Hạo, nhưng theo việc Diệp Hạo bạo phát ra lực lượng đánh bại Đệ Nhất cảnh Côn Bằng, hắn nào dám lên mặt nữa a?

Diệp Hạo quá thần bí.

Hiện tại chỉ mới tu vi tiên Tôn tứ chuyển nhưng lại có thể đánh bại Bán Thần đệ nhất cảnh.

Sau khi Diệp Hạo đặt chân đến Tiên Vương thì sẽ mạnh đến tình trạng nào?

- Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thuộc hạ cáo từ.

Ninh Dương thi lễ với Diệp Hạo một cái rồi rời đi.

Lúc này Diệp Hạo mới đi xuống phía dưới.

Khi xuống hơn ngàn cây số, Diệp Hạo thấy được vẻ mặt không yên của Lưu Di.

- Diệp công tử.

Lưu Di nhìn Diệp Hạo, trong mắt toát ra một chút kính sợ.

Tràng diện chiến đấu Lưu Di không biết, dù sao tu vi Lưu Di chỉ có Tiên Vương ngũ chuyển.

Mà kia lại là giao phong cấp bậc Bán Thần.

- Ta nói Lưu Các Chủ, người phía sau Hỏa Long Tộc là Côn Bằng hả.

Diệp Hạo u oán nhìn Lưu Di.

Tâm thần Lưu Di nhảy một cái.

Vừa nãy nàng cũng hoài nghi người hiện thân kia là Côn Bằng.

Không ngờ thực sự là Vương giả vô thượng bên trong Yêu Tộc.

- Hiện tại thế nào?

- Hiện giờ Côn Bằng gặp trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.

- Thời gian ngắn?

- Côn Bằng dù khôi phục cũng sẽ không ra tay với Tiêu Dao Các các ngươi.

Diệp Hạo trầm ngâm sau đó nói.

- Chuyện Tiêu Dao Các cần làm là nuốt La gia cùng Hỏa Long Tộc.

- Cái này khó.

- Tại sao?

- La gia và Hỏa Long Tộc còn bảo lưu lại khá nhiều lực lượng, Tiêu Dao Các muốn nuốt vào cũng phải trả giá thật lớn.

- Không phải có ngươi sao?

- Ta cuối cùng cũng không thể tự mình hạ trận không chút kiêng kị mà đồ sát tu sĩ hai tộc.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi đưa cho Lưu Di một cái Túi Càn Khôn.

Thần niệm nàng quét qua không khỏi hoảng sợ.

Nàng nhìn thấy hơn trăm tôn khôi lỗi chiến đấu.

Khôi lỗi chiến đấu không phải Lưu Di chưa gặp qua, nhưng khôi lỗi chiến đấu cường hãn như thế thì chưa bao giờ thấy thật.

- Đây là Tôn Cấp Chiến Đấu Khôi Lỗi?

- Những khôi lỗi này đều có chiến lực Tiên Tôn Cao giai.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Có trăm tôn khôi lỗi chiến đấu công kích, tổn thất các ngươi sẽ giảm bớt một phần.

- Ngươi có thể luyện chế Tôn Cấp Cao Giai khôi lỗi chiến đấu, chẳng phải nói ngươi chính là Thập phẩm Tôn cấp Khí Sư?

- Sau đó thì sao?

- Ta chỉ cảm thấy không thể tin được.

Lưu Ly thật tâm nói.

- Thế hệ trẻ Tứ Trọng Thiên chúng ta luyện khí cao nhất cũng bất quá chỉ đến Bát phẩm Tôn cấp thôi.

- Người nào?

- Trần Bế Nguyệt của Nguyệt Quế Thánh Địa.

- Có cơ hội đi học hỏi một phen

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra một tia kinh ngạc

Thế hệ trẻ có thể đạt đến cấp độ này quả thực vượt ngoài dự đoán của hắn.

- Một tháng sau, Đông Hoa hoàng triều sẽ tổ chức luyện khí đại tái, ngươi chỉ cần tiến tới đó có thể nhìn thấy Trần Bế Nguyệt.

Lưu Di nói khẽ.

- Không hứng thú.

Lưu Di không ngờ Diệp Hạo lại nói ra câu này.

Bất quá vừa nghĩ tới thân phận hắn, trong lòng nàng cũng trở nên bình thường.

Vị này thế nhưng là Yêu Nghiệt a!

Yêu Nghiệt còn cần tranh tài để chưng minh sao?

- Luyện Khí đại tái cứ 30 năm tổ chức một lần, mỗi lần đều sẽ xuất hiện không ít hắc mã.

Lưu Di hơi dừng lại một chút nói.

- Đương nhiên những hắc mã này không thể nào là đối thủ của Diệp công tử được, nhưng ta nghĩ phần thưởng quán quân của đại tái sẽ khiến ngươi hứng thú.

- Phần thưởng gì?

- Người đứng đầu sẽ có cơ hội tiến tới Thời Gian Thần Tượng mà Đông Hoa Hoàng Triều chưởng không để tu luyện.

- Thời Gian Thần Tượng?

- Thời gian bên trong Thời Gian Thần Tượng không giống với ngoại giới.

Lưu Di trầm giọng nói.

- Tu luyện trong Thời Gian Thần Tượng 1 năm tương đương với tu luyện ở ngoại giới 3 năm.

- Có thể nói ngươi có thêm thời gian nhiều hơn 2 năm so với tu sĩ khác.

- Bởi vậy cứ mỗi một lần Luyện Khí đại tái diễn ra sẽ hấp dẫn vô số thiên tài đến tỷ thí.

Nghe được như thế tâm thần Diệp Hạo khẽ động.

- Lúc nào báo danh?

- Hiện tại đã bắt đầu.

Lưu Di nói tiếp.

- Có cần thông qua Tiêu Dao Các chúng ta báo danh không?

- Cá nhân có thể báo danh không?

- Có thể.

- Vậy ta tự mình báo danh.

Trong lòng Lưu Di thất vọng, bất quá cũng hiểu loại chuyện này không thể cưỡng cầu.

- Đúng rồi, đến lúc đó Đông Hoa Hoàng Triều còn sẽ cử hành Đấu Giá Hội, mà bên trong đó có rất nhiều đồ tốt.

- Ngoại trừ Đấu Giá Hội còn có cái gì?

- Sòng bạc, thanh lâu, những gì ngươi có thể nghĩ tới đều có hết.

Lưu Di nhẹ giọng nói.

- Lúc Luyện Khí Đại Tái cử hành là một trận cuồng hoan ở Tứ Trọng Thiên, đến lúc đó không biết bao nhiêu Ngưu Quỷ Xà Thần đều sẽ đến.

- Lưu Các Chủ đi không?

- Ta nào có thời gian. Bất quá La Phù sẽ đi.

- La Phù cũng Luyện Khí?

- Chẳng lẽ ngươi không biết La Phù là nhất phẩm Tôn cấp Luyện Khí Sư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận