Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3200: Hạo Vương Cái Chết

Khi Diệp Hạo nói câu này, toàn bộ thiên địa đều trở nên ảm đạm, một cỗ kiềm chế đáng sợ xuất hiện trong lòng mỗi tu sĩ ở Đệ Nhất thành.

Ngay cả Hạo Vương, hô hấp của hắn cũng không bình thường.

- Ngươi . . . Ngươi là ai?

Sắc mặt Hạo Vương kinh ngạc nói.

Hạo Vương là Thần Vương.

Người khác xuất hiện loại tình trạng này còn có thể nói được, nhưng hắn cũng có tình trạng này liền không hề bình thường.

- Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi muốn sủng hạnh nữ nhân của ta?

Diệp Hạo mở miệng lần nữa hỏi.

Khi Diệp Hạo nói xong, một cỗ khí thế đáng sợ gia tăng ở trên người Hạo Vương.

Từng lỗ chân lông trên người Hạo Vương đều tràn ra máu tươi, hắn kêu thảm một tiếng rồi đau đớn quỳ trên mặt đất.

Thấy một màn như vậy, tu sĩ toàn trường đều chấn động.

Làm sao có thể?

Hạo Vương thậm chí ngay cả một câu của Diệp Hạo cũng không chịu nổi?

Vậy Diệp Hạo phải mạnh cỡ nào?

- Trả lời ta?

Diệp Hạo chợt quát một tiếng.

Thân thể Hạo Vương lập tức vỡ nát, máu thịt bay tứ tán.

Toàn thân Trịnh Hồng Y đều run rẩy lên.

Nàng nhận ra bản thân đã trêu chọc vào người mà tuyệt đối không nên trêu chọc vào.

Mạnh như Hạo Vương cũng không phải là đối thủ.

Nàng còn trả thù thế nào đây?

Cũng không lâu lắm thân thể Hạo Vương lại được hợp lại, nhưng lúc này sắc mặt Hạo Vương cực kỳ tái nhợt, ánh mắt hắn nhìn Diệp Hạo tràn đầy vẻ sợ hãi.

Linh hồn chi hoả của hắn cực kỳ yếu ớt, hắn tin chỉ cần thêm một chiêu vừa rồi, hắn sẽ tạm biệt thế giới này luôn.

- Tha mạng.

Hạo Vương quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo cầu khẩn nói.

Đám người cảm thấy thế giới quan của nhìn đều bị sụp đổ.

Hạo Vương dù gì cũng là đệ nhất cường giả Vô Khuyết đại lục.

Nhưng bây giờ lại quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo dưới ánh mắt của hàng trăm người.

- Ngươi biết vừa rồi vì sao ta không giết ngươi qua một đòn vừa rồi không?

Diệp Hạo hài hước nhìn Hạo Vương nói.

- Vì sao?

Trong lòng Hạo Vương lộp độp.

Trước đó hắn cho rằng Diệp Hạo làm không được, bây giờ hắn nhận ra là do người ta cố lý.

Thần niệm của Diệp Hạo khẽ động cưỡng ép bức võ hồn của Hạo Vương ra.

Võ hồn của Hạo Vương là một cái búa.

Cái búa loé lên ánh sáng màu bạc.

Võ hồn Địa cấp!

Thấy một màn như vậy trong lòng Hạo Vương cự kỳ bất an.

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Hạo cười cười rồi triệu hoán võ hồn dấu cộng của mình.

Trên lý thuyết võ hồn dấu cộng có thể tăng cấp cho bất kỳ võ hồn nào, nhưng khi hắn nghịch chuyển võ hồn dấu cộng, vậy có thể làm yếu võ hồn của bất kỳ nhân vật nào.

Nhìn võ hồn Địa cấp hạ xuống đến Huyền cấp đỉnh phong, lúc này cả người Hạo Vương đều không hề tốt lành gì.

- Ngươi . . . ngươi đã làm gì ta?

Hạo Vương kinh ngạc nói.

Sự thay đổi này không phải chỉ một tiểu cảnh giới.

Sức chiến đấu của hắn sẽ yếu đi.

Dù không hạ xuống khỏi Thần Vương cảnh, nhưng rất nhiều uy năng của Thần Vương cảnh hắn cũng không thể phát huy được.

Nhưng sau một khắc, hắn phát hiện võ hồn của hắn suy yếu đến Huyền cấp cao giai.

- Không!

Hạo Vương hoảng sợ nói.

Tu vi và võ hồn cùng một nhịp thở.

Võ hồn rơi xuống một cảnh giới sẽ không kéo tu vi của hắn thấp xuống, nhưng bây giờ hạ xuống hai cảnh giới, tu vi của hắn nhất định rẽ rớt.

Huyền cấp trung giai!

Huyền cấp sơ kỳ!

Đến lúc này Diệp Hạo phát hiện mình không cách nào nghịch chuyển võ hồn của Hạo Vương nữa.

Chuyện này khiến trong lòng hắn khá khó chịu.

- Mới rơi xuống một đại cảnh giới, thật cặn bã.

- Không phải do ta cặn bã mà là do hiện tại tu vi của ngươi quá thấp, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ năng lực của võ hồn Chúa Tể.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng võ hồn dấu cộng của hắn lại truyền ra một tia tinh thần ba động.

- Ngươi có ý thức?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Võ hồn nào mà chả có ý thứ?

- Vậy sao trong khoảng thời gian này ngươi không thèm để ý đến ta?

- Ngươi để ý đến ta chắc?

Diệp Hạo đột nhiên phát hiện võ hồn dấu cộng không hề nói sai.

- Chờ ta đạt Thần Hoàng cảnh thì có thể tăng thêm bao nhiêu?

- Chờ ngươi đến Thần Hoàng cảnh, theo lý thuyết có thể tăng thêm hai đại cảnh giới, đương nhiên tăng lên cũng có giới hạn, võ hồn đối phương cao nhất cũng chỉ có thể tăng lên tới Địa cấp đỉnh phong.

- Nửa Bước Cấm Kỵ thì sao?

- Nửa Bước Cấm Kỵ cảnh và Cấm Kỵ cảnh đều thuộc về Cấm Kỵ cảnh, đến lúc đó ngươi có thể đánh vỡ giới hạn Thiên cấp, đương nhiên cũng chỉ có thể tăng đến Thiên cấp sơ kỳ.

- Ít như vậy?

- Cảnh giới Thiên cấp ngươi cho rằng ai cũng có thể đặt chân đến sao?

Võ hồn dấu cộng tức giận nói.

- Siêu Thoát cảnh sơ kỳ ngươi có thể tăng thêm đến Thiên cấp trung kỳ, Siêu Thoát cảnh trung kỳ ngươi có thể tăng thêm đến Thiên cấp cao giai, Siêu Thoát cảnh cao giai ngươi có thể tăng thêm đến Thiên cấp đỉnh phong.

Nghe được võ hồn dấu cộng giải thích, Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

Thiên cấp đỉnh phong hẳn là hạn mức cao nhất, chắc chắn không thể nào tăng lên đến Nửa Chúa Tể cấp được.

Lại nói Hạo Vương.

Khi võ hồn của hắn rơi xuống Huyền cấp sơ, cả người hắn đều như đang mơ.

Hắn biết bản thân như vậy là đã kết thúc.

Cho dù Diệp Hạo không giết hắn, hắn cũng xong đời.

Những năm này hắn đắc tội bao nhiêu người?

Mấy tên đó vì thực lực của Hạo Thương nên chỉ có thể nén giận, nhưng bây giờ làm sao còn có thể tiếp tục như thế?

Răng rắc!

Đúng lúc này Diệp Hạo đưa tay bổi tới Hạo Thương.

Hạo Vương chỉ cảm thấy căn cơ đại đạo của mình bị võ nát, sau một khắc tu vi của hắn cũng tan đi.

Hợp Thần cảnh đỉnh phong!

Sinh Thần cảnh đỉnh phong!

Tử Thần cảnh đỉnh phong!

. . .

Tu vi của Hạo Thương hạ xuống Chân Thần cảnh mới ngừng lại được.

- Ngươi . . . Ngươi hủy căn cơ đại đạo của ta?

Con mắt Hạo Vương lập tức đỏ lên.

Chuyện này còn tệ hơn cả việc võ hồn của hắn bị hạ xuống.

- Trên người Hạo Vương có không ít trân bảo.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.

- Chẳng lẽ trong lòng chư vị không có suy nghĩ gì sao?

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Từng cường giả vọt tới Hạo Thương.

Có người cướp đoạt bội kiếm của Hạo Vương, có cướp đoạt túi càn khôn của Hạo Vương, còn có cướp đoạt pháp y trên người hắn, còn có người thậm chí còn luyện hoá huyết nhục của hắn.

Đây chính là huyết nhục của Thần Vương.

Cho dù hiện tại tu vi của hắn rới xuống, nhưng nhục thể của hắn thì không.

Đây tuyệt đối là đồ đại bổ.

Sau nửa khắc, dưới sự tranh đoạt của đám người, Hạo Vương cũng hoàn toàn tạm biệt thế giới.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Trịnh Hồng Y nói.

- Nói cho sư phụ Tống Diệu Võ của ngươi, về sau hắn không còn là đệ tử ký danh của ta nữa.

- Ngươi chính là vị Thần Vương mà sư phụ đã từng nhắc tới?

Con mắt Trịnh Hồng Y co rụt lại.

Rốt cuộc nàng cũng biết vị trước mắt là ai?

Thì ra là vị cao thủ cường đại khó lường mà sư phụ nói.

- Đại hội luận đạo ngươi còn nghe không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Từ Viện Viện ở bên cạnh nói.

- Người chủ trì đại hội luận đạo cũng đã bị ngươi giết chết, ta còn nghe cái gì nữa chứ?

Từ Viện Viện tức giận nói.

- Ha ha, đi thôi, ta giảng đạo cho ngươi là được chứ gì?

Diệp Hạo vung tay lên mang theo Từ Viện Viện và Đại Miêu rời khỏi nơi này.

Đợi đến khi ba người Diệp Hạo rời khỏi, rất lâu sau mọi người mới tỉnh táo lại.

Trong lòng mọi người, Hạo Vương vẫn luôn là vô dịch.

Ai có thể ngờ rằng hắn lại kết thúc đời mình một cách buồn cười như vậy?

Mà lúc này một bóng người từ trên trời giáng xuống.

Đời đến khi nhìn thấy thân ảnh kia là ai, Trịnh Hồng Y không khỏi rùng mình một cái.

- Xảy ra chuyện gì?

Tống Diệu Võ giật mình nói.

Mọt vị trưởng lão công hội Trận Đạo tiến lên kể lại mọi chuyện.

Tống Diệu Võ nhìn Trịnh Hồng Y, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.

- Từ hôm nay trở đi ngươi có thể cút khỏi công hội Trận Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận