Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1163: Thế Giới Dưới Đáy Sông

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Ngươi quản tốt bản thân được rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử, ngươi có thể đưa ta vào không gian pháp bảo của ngươi không?

Đồ Tam Kiếm do dự một hồi vẫn nói.

Hắn vừa dứt lời thì nghe được một tiếng kinh hô, hóa ra một tên tu sĩ không cẩn thận lảo đảo rơi xuống, Vô Vọng Hà giống như một dị thú nhanh chóng thôn phệ hắn.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt toàn bộ tu sĩ trở nên khó coi hẳn ra.

- Diệp công tử.

Đồ Tam Kiếm cầu khẩn.

Hắn biết Diệp Hạo có vô thượng Kim thân.

Bởi vậy Diệp Hạo có khả năng sống sót lớn hơn hắn.

Diệp Hạo suy nghĩ rồi nói

- Ai muốn tiến vào không gian pháp bảo của ta tránh nạn thì đừng chống cự.

Nghe thấy lời ấy, tu sĩ toàn trường nhao nhao nhìn về phía Diệp Hạo.

- Đa tạ Diệp công tử.

- Diệp công tử cao thượng.

- Cảm tạ ngài.

Diệp Hạo khẽ động tâm thần, mấy ngàn tu sĩ trên Vô Vọng Thuyền đều bị Diệp Hạo giam cầm đưa vào Tiểu Thiên Địa.

Diệp Hạo đặc biệt vì những tu sĩ này mà mở ra một không gian chuyên môn trong đó.

- Các ngươi không được đi lại lung tung, sau khi hoàn tất mọi chuyện, ta sẽ thả các ngươi ra.

Nói đến đây, Diệp Hạo liên tục xuất thủ bày ra hai đạo trận pháp bao vây bốn phía.

Nếu những tu sĩ này tùy tiện xông loạn thì có thể bị đoàn diệt.

Diệp Hạo gọi ba nữ Lăng Dao, Lâm Ngưng Hạ, Tiểu Lộ đến nơi này.

- Lăng Dao, sau khi ta rời đi, muội hãy bố trí trận pháp ở bốn phía.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Bên trong trận pháp có ai?

- Ta cứu một ít cường giả cùng thiên kiêu Cửu Trọng Thiên.

Diệp Hạo nhìn Lăng Dao nói

- Ta vội vàng bố trí trận pháp vây khốn bọn họ một chút thời gian, muội hãy bố trí thêm mấy cái trận pháp nữa để phòng ngừa sơ hở.

Lăng Dao là kỳ tài Trận Đạo.

Dựa theo Diệp Hạo phỏng đoán, nếu nàng không gặp hắn, tương lai tu vi trận đạo của nàng có thể đi đến Cửu Phẩm Tôn Cấp.

Hiện tại, Diệp Hạo truyền thụ trận đạo cho nàng mà không giữ lại chút nào, tương lai nàng rất có khả năng đặt chân đến Thập Nhất Phẩm.

Thập nhị phẩm không có khả năng, nhưng thập nhất phẩm cũng cực kỳ đáng sợ.

Còn nữa, Diệp Hạo đã cưỡng ép tăng tư chất Lăng Dao đến cấp bậc Cự Đầu.

Cho dù một chọi một, Đồ Tam Kiếm cũng không phải đối thủ của nàng.

Lăng Dao am hiểu trận đạo nhất, mà trận đạo thường có thể vượt cấp khiêu chiến.

- Ta phải rời đi.

Nói xong câu này, Diệp Hạo vội rời đi.

Lăng Dao thu liễm sắc mặt lại.

Nàng biết Diệp Hạo đang cố ý khảo sát trình độ trận pháp của mình.

Bởi vì vô luận Lăng Dao hay Diệp Hạo, lúc rãnh rỗi thường hay luyện chế trận bàn.

Như thế nào là trận bàn?

Dung nạp trận pháp vào một khay ngọc được xưng là trận bàn.

Nói cách khác, chỉ cần mở ra trận bàn là có thể nhanh chóng phóng thích trận pháp.

Trên người Lăng Dao có mấy chục trận bàn.

Nếu xuất hiện tình huống nguy cấp, nàng ném mấy cái tới thì còn vấn đề gì?

Nhìn Lăng Dao bố trí trận pháp, Lâm Ngưng Hạ tức giận dậm chân.

- Gia hỏa này không nói với ta câu nào.

- Được rồi, lúc cô và hắn dính nhau, cô tưởng ta không biết sao?

Lăng Dao lật Lâm Ngưng Hạ một cái.

- Làm gì có chuyện đó?

Lâm Ngưng Hạ lập tức đỏ mặt.

- Một tri thức Đan Đạo, Diệp Hạo phải nói cho cô đến ba lần, cô vẫn làm bộ như nghe không hiểu.

Lăng Dao hừ lạnh.

- Cô đã chiếm một nửa thời gian của ta.

- Có sao?

Lâm Ngưng Hạ không có ý tứ nói.

- Chẳng lẽ cô cảm thấy Diệp Hạo rãnh lắm à?

Lăng Dao trừng Lâm Ngưng Hạ một cái.

- Những ngày nay, hắn một mực nghiên cứu Thời Gian Áo Nghĩa, cô không thấy lúc hắn ngồi xuống đều mất vài ngày sao?

- Thời Gian Áo Nghĩa.

Nghe được bốn chữ này, Lâm Ngưng Hạ yên lặng lại.

- Thời Gian Áo Nghĩa thuộc về pháp tắc cấm kỵ, sao dễ dàng thông hiểu như vậy? Dù Diệp Hạo có thiên tư yêu nghiệt đi chăng nữa.

Lăng Dao nói đến đây, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc.

Đáng tiếc, nàng không thể giúp được loại chuyện này.

Lại nói tới Diệp Hạo.

Hắn rời khỏi Tiểu Thiên Địa đi ra bên ngoài.

Lúc này, bên trên Vô Vọng Thuyền chỉ còn một mình Diệp Hạo.

Nhìn thoáng qua Vô Vọng Thuyền đang đắm chìm một nửa, hắn suy nghĩ một hồi rồi bay lên.

Răng rắc!

Một đạo kinh lôi vạch phá thương khung, hung hăng đánh xuống thân thể Diệp Hạo.

Hắn lập tức thúc giục vô thượng Kim thân.

Lúc đạo kinh lôi bổ tới cách Diệp Hạo hơn trăm mét, tựa hồ cảm ứng được gì nên tiêu tán.

Diệp Hạo cảm giác được Vô Vọng Hà truyền đến từng đợt hấp lực đáng sợ, cho dù Tiên Tôn đỉnh phong cũng không có khả năng kháng cự.

- Chỗ sâu trong Vô Vọng Hà có cái gì?

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Nhưng vừa nghĩ tới Thải Nhi từng nói qua Vô Vọng Hà là một cấm kỵ, Diệp Hạo suy nghĩ một hồi vẫn quyết định tạm thời rời khỏi chỗ này.

Hắn vừa bước đi, toàn bộ Vô Vọng Hà rung động kịch liệt, sau đó, một dòng nước to lớn dũng mãnh lượn vòng lao tới chân trời.

- Hả?

Diệp Hạo khó tin nhìn về phía dòng nước nghịch chuyển.

Bởi vì hắn thấy mục tiêu của dòng nước là bản thân mình.

Không phải ta có vô thượng Kim thân sao?

Chẳng lẽ vì mình không phải Tiên Vương chân chính?

Nếu như vậy cũng bình thường.

Dù sao Diệp Hạo cũng chưa nắm giữ pháp tắc cấp Tiên Vương.

Chạy!

Diệp Hạo không rõ ràng nguyên nhân.

Nhưng hắn lại rõ ràng nếu bản thân bị hút vào Vô Vọng Hà sẽ rất phiền phức.

Lúc Diệp Hạo tiếp tục phóng về phía trước, một dòng nước nghịch chuyển to lớn bỗng nhiên xuất hiện, nó giống như vòi rồng có thể thôn phệ vạn vật.

Lần này, Diệp Hạo dừng lại, dòng nước sau lưng nhanh chóng thôn phệ hắn.

Trong dòng nước xoay tròn, Diệp Hạo không cách nào khống chế thân thể.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hút sâu vào bên trong Vô Vọng Hà.

Không biết qua bao lâu, Diệp Hạo từ cảm giác mê muội tỉnh lại, đập vào mi mắt hắn là một thế giới trống rỗng.

Sở dĩ nói thế giới này trống rỗng bởi vì Diệp Hạo không cảm thụ được pháp tắc nào.

Không có pháp tắc.

Sinh tồn thế nào?

Pháp tắc là cơ sở cấu tạo thành thế giới!

Diệp Hạo đi đến phía trước đột nhiên phát hiện bản thân không thể vận dụng được gì.

Không thể vận dụng thần niệm, không thể vận dụng pháp lực.

Duy nhất có thể vận dụng là nhục thân.

Trong đầu Diệp Hạo không khỏi nhớ tới một địa phương.

Thiên Khí Chi Địa!

Chẳng lẽ Thiên Khí Chi Địa trong truyền thuyết?

Nếu như vậy cũng quá hố người rồi.

Năm đó, Hư Không Thần Thú nhất tộc phải hao hết nội tình mới đưa Không Nhi ra khỏi Thiên Khí Chi Địa.

Diệp Hạo đi tới phía trước bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo quần rách rưới.

Thiếu nữ nhìn thấy Diệp Hạo, tròng mắt lập tức sáng lên, nàng phát cuồng nhào tới hắn.

Diệp Hạo đẩy thiếu nữ ra.

Bịch một tiếng, hai chưởng hung hăng va chạm vào nhau giữa không trung, sau một khắc, Diệp Hạo kêu rên thảm thiết lui về phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận