Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1037: Tật Phong Ấn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Cực Phẩm Đan Cửu Phẩm!

Loại Cửu Phẩm Đan cấp bậc này chính là có tiền mà không mua được.

Bởi vì hơn một trăm năm nay chưa từng xuất hiện trên thị trường.

Đối với một Cửu Phẩm Tôn Cấp Đan Sư thì luyện chế được một viên Cực Phẩm Cửu Phẩm Đan có xác suất cực kỳ nhỏ, nhưng mà bây giờ Diệp Hạo lại đưa cho Lăng Dao một viên tại trước mặt mọi người.

Chuyện này nói rõ điều gì?

Nói rõ Diệp Hạo nhất định là một Cửu Phẩm Tôn Cấp Đan Sư đứng đầu.

Tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới này, chẳng lẽ sau này không đạt tới Thập Phẩm Tôn Cấp Đan Sư sao?

Có khả năng không?

Nói đùa.

Dựa theo tiềm lực của Diệp Hạo, chỉ sợ không cần bao lâu nữa đã có thể đặt chân đến Thập Phẩm Tôn Cấp Đan Sư a.

- Đây là Cửu Phẩm Phục Sinh Đan Cực Phẩm.

Lúc này, Diệp Hạo mở miệng nói:

- Nếu sử dụng mấy viên Nhất Phẩm Đan để trị liệu thì Lăng Dao cũng sẽ để lại một chút tổn thương nhưng nếu sử dụng viên Cực Phẩm Đan này thì không có di chứng gì cả.

- Viên Cửu Phẩm Phục Sinh Đan Cực Phẩm này bao nhiêu tiên thạch?

Một trung niên đứng bên dưới hỏi.

- Ta có thể nói cho người trư phi Lăng Kiếm Tông các người sử dụng phủ khố nếu không thì không thể nào mua nổi viên Đan dược này đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Bỏi vì dù ta muốn giá cao hơn nữa thì các ngươi cũng phải thanh toán, dù sao trên thị trường không có tiên đan cấp bậc cao như thế này.

- Ngươi cho ta hả?

Lăng Dao giật mình hỏi.

Ngươi rất rõ ràng giá trị của viên tiên đan này.

Nói nó có giá trị liên thành cũng không quá đáng.

- Không được hả?

- Được thì được, nhưng mà quá trân quý.

- Có trân quý hơn nữa thì có thể trân quý hơn nàng sao?

Diệp Hạo trêu chọc nói.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Lăng Dao vội vàng trả lại tiên đan cho Diệp Hạo:

- Vậy thì ta không thể nhận.

- Tại sao?

- Ta là người đã có hôn ước.

- Cái này cùng tiên đan có quan hệ gì?

Diệp Hạo khẻ mỉm cười hỏi:

- Ta cho ngươi tiên đan chỉ vì ta thấy ngươi thuận mắt, chỉ có vậy thôi.

- Chỉ như vậy?

Lăng Dao nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Nếu không thì sao?

Diệp Hạo hỏi ngược lại.

Lăng Dao trầm mặc không nói.

Lúc này, Mộc Dịch mở miệng nói:

- Lăng Dao, nếu Diệp đạo hữu đã cho ngươi Cực Phẩm Đan thì ngươi cứ nhận đi, ta có thể đảm bảo gia hỏa này không có ý đồ gì khác với ngươi đâu.

Lăng Dao nghi ngờ nhìn Mộc Dịch.

- Tiểu tử Diệp Hạo này nhìn như phóng đãng không bị trói buộc, nhưng thật ra nội tâm rất cao ngạo, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt của hắn đâu? Ngươi có biết Long Thành Tiêu Diệu Đồng không? Cháu gái bảo bối của Tiêu Kỳ Thủy, đệ nhất mỹ nữ Long Thành.

Dừng một chút, Mộc Dịch nói tiếp:

- Gia hỏa Diệp Hạo này vì Tiêu Diệu Đồng dẫn hắn đi kiểm tra nên đã tặng cho ngươi ta một viên Trung Phẩm Không Gian Tinh Thạch. Kết quả thì sao? Tiêu Diệu Đồng suy nghĩ hắn có ý đồ với mình nên trong lúc Diệp Hạo chữa thương lúc nào cũng chờ ở cửa phòng, nhưng mà lúc Diệp Hạo đi thì ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không.

- Còn có, Lâm Ngưng Hạ của Đan Đỉnh Phái, nha đầu này nếu xét về tướng mạo thì không kém hơn ngươi đâu. Ta không biết vì nguyên nhân gì mà Diệp Hạo tặng cho ngươi ta một viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch, nhưng mà nha đầu Lâm Ngưng Hạ kia trong lúc Diệp Hạo chữa thương mấy lần muốn đến thăm hắn, kết quả ngươi đoán hắn làm gì? Hắn vẫn phủi mông mà đi.

Mộc Dịch nói ra làm cho tu sĩ toàn trường kinh trụ.

Giờ bọn họ mới biết sự tích quang huy của Diệp Hạo như vậy.

- Thuận tiên nói cho ta, sao ngươi muốn tặng cho Lâm Ngưng Hạ một viên Thượng Phẩm Tinh Thạch được không?

- Bởi vì Lâm Ngưng Hạ là thiên chi kiêu tử của Nhân Tộc ta.

Diệp Hạo nói:

- Ta tặng nàng một viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch để nàng ta có thể nhanh chóng tăng lên thực lực bản thân.

- Vậy thì sao ngươi lại đối đãi với Ninh Thanh Phong như thế?

- Bởi vì ta nhìn hắn không thuận mắt.

- Ta vẫn không hiểu.

- Ngươi không hiểu bởi vì tầm mắt của ngươi có hạn, kết quả cuối cùng của ngươi có lẽ chỉ đến Tiên Vương cảnh mà thôi.

- Ta càng không hiểu.

- Không bao lâu nữa Thiên Địa Đại Kiếp sẽ xuất hiện, mà thời điểm đó, các tộc đều sẽ chinh chiến xem ai chiếm được nhiều tài nguyên hơn.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Lăng Dao nói:

- Có một vị tiền bối nói với ta, đến lúc đó, cho dù Tiên Vương cũng chưa hẳn có thể bảo vệ được bản thân.

- Tiên Vương cũng không có sức tự vệ?

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, toàn thân Lăng Dao chấn động:

- Tiên Vương vạn kiếp bất xâm mà.

- Vạn kiếp bất xâm không có nghĩa vĩnh hằng bất hủ, thiên địa cũng có thể bị hủy diệt, ngươi cảm thấy Tiên Vương có thể may mắn sống sót hả?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Cao thủ nhân tộc càng nhiều thì khi Thiên Địa Đại Kiếp đến tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

- Đây cũng là nguyên nhân ta cho ngươi một viên Cực Phẩm Cửu Phẩm Đan.

Lăng Dao nhìn Diệp Hạo, thần sắc trong mắt dần thay đổi.

Không phải ai cũng có lòng từ bi như của Diệp Hạo cả.

- Cảm ơn.

Lăng Dao cất tiên đan vào rồi nghiêm túc nói.

- Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, thời gian bảo tàng mở ra còn khoảng mấy ngày nữa, thời gian này đủ để ngươi trị liệt thương thế của mình đi.

Diệp Hạo nói:

- Ta cảm thấy bây giờ ngươi có thể sử dụng Phục Sinh Đan.

- Tốt.

Lăng Dao gật đầu, sau đó ngươi lập tức uống viên Phục Sinh Đan.

Lăng Dao cảm thấy thương thế của bản thân đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trong mắt ngươi lộ vẻ chấn kinh:

- Thật thần kỳ

- Thật ra, dù thần kỳ đi nữa thì cũng không có khả năng chỉ trong nửa ngày mà thương thế đã khỏi hẳn.

Lúc này, Diệp Hạo nói.

- Cái gì?

Lăng Dao trừng lớn hai mắt hỏi.

Mấy người Mộc Dịch cũng nhao nhao nhìn về Diệp Hạo.

Vừa rồi, Diệp Hạo tự vỗ ngực nói nửa ngày đã có thể khỏi hắn mà.

Diệp Hạo không nói tiếng nào, hai tay kết ấn, từng đạo phù chú bay múa giữa không trung, theo Diệp Hạo không ngừng phác họa, những phù chú này dần dần hóa thành trận pháp.

Sai khi Diệp Hạo đánh trận pháp này lên người Lăng Dao thì ngươi kinh ngạc phát hiện hiệu quả chữa thương của Phục Sinh Đan tăng gấp đôi.

- Đây là trận pháp gì?

- Trận pháp gia tốc chữa thương.

- Tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói tới?

- Vậy ngươi có nghe qua Tật Phong Ấn chưa?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Có nghe qua, nhưng mà Tât Phong Ấn đã thất truyền từ thời kỳ Thượng Cổ rồi.

Nói đến đây, Lăng Dao như nghĩ đến cái gì:

- Ngươi biết Tật Phong Ấn?

Diệp Hạo cầm một tấm Hoàng Sắc Phù Chỉ đưa cho Lăng Dao, trên Hoàng Sắc Phù Chỉ khắc đủ loại ấn phù thần bí.

- Ta có thể sử dụng hả?

- Có thể.

Lăng Dao dán Hoàng Sắc Phù Chỉ này lên người mình, khi khởi hành thì phù chỉ sáng lên, đồng thời một lực lượng gia tốc trên nàng làm cho tốc độ của nàng trong thoáng chốc tăng lên gấp hai lần.

Không lâu sau, khôn mặt Lăng Dao khiếp sợ nói:

- Sử dụng phù chỉ này tốc độ của ta tăng lên không chỉ hai lần a.

- Vừa rồi ta cho ngươi chỉ là Tật Phong Ấn bình thường, nếu loại cao cấp hơn thì có thể gấp ba đến năm lần bình thường.

- A!

Giờ khắc này, đâu phải chỉ Lăng Dao kinh trụ, ngay cả mấy người Lăng Trường Minh cũng hoảng sợ.

- Diệp công tử, không biết tấm phù chỉ này có giá bao nhiêu?

- Chi phí hơn pháp bảo cùng cấp bậc khoảng một thành.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.

- Một thành?

Nghe được con số này, trong mắt Trương Lăng Minh trừng muốn rớt ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận