Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1904: Không Có Ý Tốt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Cho cách xa như vậy nhưng Diệp Hạo đã ngửi được mấy chục mùi thuốc.

Tam Diệp U Liên, Ngũ Sắc Hoa Liên, Loan Sinh Tử Bào…

Những dược liệu này đều là Vương Cấp Cao Giai!

Theo lý thì những dược liệu này còn chưa đủ để Diệp Hạo động dung, nhưng mà ngươi phải biết đây mới chỉ bên ngoài cấm địa.

Phía ngoài đã có dược liệu cấp bậc này, nếu xâm nhập vào trong sẽ gặp được dược liệu gì nữa?

- Nhưng mà bên trong đó có rất nhiều Bán Thần a.

Định Hải Châm cười khổ nói.

- Không có thực lực Bán Thần thì không có tư cách đi vào đâu.

Diệp Hạo lấy nhanh chân đi tới cửa cấm địa.

- Ngươi đừng làm rộn như thế chứ?

Định Hải Châm vội vàng đuổi theo, hô.

- Ngươi sợ cái gì?

Diệp Hạo cười nói:

- Ta cũng không phải để ngươi mình trần ra trận với bọn gia hỏa này, nếu họ dám làm loạn, ta không ngại quét ngang hết đâu.

- Ngươi vận dụng thủ đoạn Thần Cấp?

Định Hải Châm lập tức ý thức được điều gì.

- Thủ đoạn Thần Cấp có thể không sử dụng thì không sử dụng.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Chẳng lẽ ngươi vận dụng Tứ Phương Thần Thú sao?

- Ừm, những ngày nay ta kiên trì đưa sinh mệnh năng lượng vào cho Tứ Phương Thần Thú, có lẽ để nó ra tay một lần cũng sẽ không lâm vào hôn mê sâu đâu.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Nhưng Tứ Phương Thần Thú là đại chiêu cứu mệnh mà.

- Ngươi cho rằng ta không muốn dùng thủ đoạn Thần Cấp à?

Nghe vậy, Diệp Hạo cười khổ không thôi.

- Trong tay của ta có Thần Kim đây này?

Thần Kim.

Một loại vật liệu còn trân quý hơn Hắc Kim.

Dùng Thần Kim chế tạo pháp chỉ mới có thể tiếp nhận được một kích của cường giả Thần cấp.

Những năm này, Diệp Hạo tranh đoạt rất nhiều Tạo Hóa và tài nguyên, nhưng Thần Kim cũng không thấy mấy khối, chỉ có mấy khối lần trước nhưng đã tiêu hao hầu như không còn. Vì vậy, dù hắn có thực lực Thần Cấp nhưng cũng không thể luyện chế ra được quyển trục Thần Cấp.

Loại tình huống như thế, sao Diệp Hạo có thể vận dụng thủ đoạn này được?

Hắn đã từng không lo lắng vấn đề thiếu vật liệu.

Nhưng từ khi tu vi đặt chân đến Tiên Vương Đỉnh Phong thì vấn đề này lại xuất hiện.

Nhưng chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Phiêu Miểu Đại Lục không có cường giả Trận Đạo và Đan Đạo cấp Bán Thần hả?

Có chứ.

Nhưng vì sao không nhìn thấy Tiên Đan và Trận Pháp cấp Bán Thần?

Phần lớn bởi vì tài nguyên.

Không có tài nguyên, không bàn gì nữa.

Lần này, Diệp Hạo đi tới cấm địa cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhưng đối đầu với cường giả khác làm cho trong lòng Diệp Hạo vẫn có chút phấn khích.

Hắn vừa mới tiến vào biên giới cấm địa đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt nhìn chăm chú mình, vẻ mặt Diệp Hạo trở nên ngưng trọng nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

- Người trẻ tuổi, ở đây không phải chỗ ngươi nên tới.

Diệp Hạo còn không đi bao xa, một giọng nói trong vang lên tai hắn.

- Ta tới đây vì muốn giao dịch với chư vị.

Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Giao dịch?

- Có chút ý tứ!

- Ngươi biết chúng ta thiếu khuyết cái gì sao?

- Tiểu tử, cấm địa không phải ai cũng có thể đặt chân vào đâu?

- Từ thời điểm ngươi đặt chân vào đây, ngươi nhất định phải đánh đổi một số thứ.

Diệp Hạo vừa dứt lời lần lượt từng thân ảnh xuất hiện bốn phía hắn.

Diệp Hạo nhìn thấy những thân ảnh này có Nhân Tộc, có Huyết Tộc, có Yêu Tộc, có Ma Tộc, có Linh Tộc, cũng có Cơ Giới Tộc.

Diệp Hạo quét qua bốn phía một chút nói:

- Ta có thể giúp các ngươi ra khỏi cấm địa.

Lời này của Diệp Hạo khiến ánh mắt mười mấy thân ảnh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chợt một đầu gần như trọc đầu trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng đã biết chúng ta vận dụng rất nhiều thủ đoạn, cho dù có một tia hi vọng chúng ta cũng sẽ không đi đến cấm địa này đâu.

- Nếu không nắm chắc nhất định, ngươi cảm thấy ta sẽ tới đây sao?

Diệp Hạo nhìn lão giả kia đáp.

Nghe vậy, lão giả nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có thủ đoạn gì?

- Ta có thể giúp ngươi kéo dài mấy trăm năm thọ nguyên.

Diệp Hạo ngưng trọng nói.

- Ngươi muốn được cái gì?

- Tài nguyên, tài nguyên nơi này.

Ánh mắt Diệp Hạo sáng rực nói tiếp:

- Ta biết các ngươi chưởng quản một khu vực, vậy ta muốn tài nguyên trong khu vực của ngươi.

- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta kéo dài ba trăm năm thọ nguyên.

Lão giả kia suy nghĩ một chút nói:

- Tất cả tài nguyên trong khu vực ta chưởng khống đều cho ngươi.

Không có người nào muốn ở trong cấm địa chờ chết cả.

Giờ nếu có thêm ba trăm năm thọ nguyên, hắn có thể đi ra hưởng thụ non sông tươi đẹp.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu đi đến bên người lão giả kia, tiếp theo đầu ngón tay hắn điểm trên lồng ngực của đối phương. Ngay lập tức, sinh mệnh chi hỏa của lão giả kia dần trở nên tràn đầy.

- Thọ nguyên Lão Từ tiếp tục tăng lên.

- Sao hắn làm được?

- Thọ nguyên Lão Từ đã tăng một trăm năm kìa.

Đám người kia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thật ra, Lão Từ cũng đang hết hồn hết vía, không thể tin nổi.

Lúc này, thân hình Diệp Hạo lóe lên một cái, sau đó lần nữa điểm mộ chỉ vào người Lão Từ.

Một chỉ này khiến cho thọ nguyên Từ Lão tăng theo thế chậm dần rồi kéo lên một giai.

- Một trăm năm mươi năm.

- Một trăm tám mươi năm.

Đợi đến khi thọ nguyên Từ Lão nhảy lên đến hai trăm mười năm, thân hình Diệp Hạo lần nữa lóe lên một cái.

Mà khi hắn lần nữa điểm một chỉ thì thọ nguyên của Từ Lão lại lần nữa tăng lên.

- Hai trăm tám mươi năm.

- Hai trăm chín mươi năm.

- Ba trăm năm.

- Ba trăm mười năm.

Khi lúc này, thọ nguyên Từ Lão mới dần dần không còn tăng lên nữa.

Nhưng tuổi thọ của hắn lại lại tăng lên thêm năm năm mới dừng.

Nói cách khác, giờ thọ nguyên của Từ Lão được kéo dài thêm ba trăm mười lăm năm.

- Còn có thể giúp ta tăng lên nữa không?

Vẻ mặt Từ Lão nóng bỏng nhìn Diệp Hạo, hỏi.

- Ba chỉ là cực hạn.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ngươi không muốn giúp ta?

Từ Lão tiến lên bắt lấy cổ áo Diệp Hạo.

- Ngươi và ta đều là Nhân Tộc, ta đã làm hết sức rồi, ngươi không thấy được à?

Ánh mắt Diệp Hạo trong vắt nhìn Từ Lão nói tiếp.

- Gia tăng thọ nguyên vốn là hành vi nghịch thiên, ba chỉ đã là cực hạn mà ta làm được.

Từ Lão nhìn chằm chằm Diệp Hạo, qua mười mấylượt hô hấp mới buông lỏng cổ áo hắn ra.

Tiếp theo, Lão vung tay lên, hai gốc Tiên Dược và hai khối vật liệu xuất hiện trong tay lão.

- Tam Diệp U Liên, Thất Vĩ Hồ Thảo, hai khối Từ Thạch, tất cả đều cho ngươi.

- Đa tạ.

Diệp Hạo nhận lấy, ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Tam Diệp U Liên và Thất Vĩ Hồ Thảo cũng là Vương Cấp Cao Giai dược liệu.

Diệp Hạo có thể dùng hai vị dược tài này luyện chế Vương Cấp Cao Giai Tiên Đan.

Hai khối Từ Thạch thì để luyện chế Trận Đạo, có Từ Thạch có thể bố trí Trận Pháp tương ứng.

- Khuyên ngươi một câu, những gia hỏa nơi này đều là những kẻ khát máu, ăn người không nhả xương.

Từ Lão chần chờ một chút vẫn nhắc nhở Diệp Hạo:

- Khó đảm bảo sẽ không có người ngấp nghé Thần Thông này của ngươi. Nói đến thế thôi, ta đi đây.

Từ Lão nhanh chóng rời đi.

Sau khi Từ Lão đi khỏi, Diệp Hạo nhìn thấy ánh mắt mười mấy thân ảnh còn lại nhìn mình đều không tốt cho lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận