Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3197: Muộn

Từ Viện Viện đau cả đầu.

Mấy người các nàng tại sao lại bạo lực như vậy?

Nhưng ngay sau đó Từ Viện Viện dùng ánh mắt tràn đầy u oán mà nhìn Diệp Hạo.

- Ta đường đường là thê tử trên danh nghĩa của ngươi, sao ngươi không giúp ta tăng lên?

- Ta cảm thấy ngươi vẫn nên tu hành từng bước.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vả lại có đám người Đại Miêu bảo vệ ngươi, an toàn của ngươi còn có vấn đề gì?

Nghe vậy Từ Viện Viện càng u oán nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi sắp xếp cho đám người Đại Miêu trước, xong xuôi chúng ta sẽ đi tham gia đại hội luận đạo của Hạo Vương.

Diệp Hạo dời chủ đề.

Từ Viện Viện gật đầu một cái.

- Đai Miêu, các ngươi đi theo ta.

Hiện tại đám người Đại Miêu đều là Hợp Thần cấp.

Sắp xếp cho các nàng thế nào cần phải thảo luận với cao tầng trong tông môn.

Đương nhiên đám người Đại Miêu cũng sẽ trở thành một trong những cao tầng của Ma Vương cung.

Chẳng lẽ ngươi lại bắt Hợp Thần cấp làm chân sai vặt?

Ai dám?

Ba canh giờ sau Từ Viện Viện mang theo Đại Miêu đi tới tiểu viện của Diệp Hạo.

- Chung ta đi thôi.

- Tại sao lại mang theo Đại Miêu?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Đại Miêu là thị nữ của ta, hiện tại ta chỉ là Tử Thần cảnh, ở bên ngoài chẳng khác gì một tiểu lâu la.

- Vậy ngươi yên tâm đi, Đại Miêu là một bảo tiêu vô cùng tốt.

Diệp Hạo làm bộ nghe không ra lời u oán trong câu nói của Từ Viện Viện.

- Thần thông mà ta truyền thụ cho Đại Miêu đều thiên về thủ hộ.

- Ngươi . . . ?

Từ Viện Viện dậm chân.

Diệp Hạo cười ha hả.

. . .

Bản thân Hạo Vương là đệ nhất cường giả Vô Khuyết đại lục, khi hắn trở thành Thần Vương, uy vọng của hắn đã đạt đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được.

Bởi vậy chuyện Hạo vương quyết định khai đàn giảng đạo khiến cao thủ toàn bộ đại vực đều chấn động.

Thần Vương giảng đạo là sự kiện lớn nhiều năm mới có một lần.

Đệ Nhất thành!

Từ xa nhìn thành trì do Hạo Vương trấn giữ, Diệp Hạo có cảm giác dở khóc dở cười.

Từ Viện Viện nhìn thấy thần sắc cứng nhắc của Diệp Hạo, tò mò hỏi.

- Sao vậy?

- Không có gì?

Chẳng lẽ Diệp Hạo phải nói hắn cảm thấy Đệ Nhất thành này cho dù là một thành trấn bình thường ở Thần vực cũng không bằng sao?

Kỳ thật cũng đừng trách Diệp Hạo có cảm giác này.

Thần vực bây giờ Thần Vương ở khắp nơi, Thần Hoàng nhiều như chó.

Còn nhìn Đệ Nhất thành đi.

Ngoại trừ một tên Hạo Vương ra thì không hề còn một Thần Vương nào hết.

Văn minh tu hành của Vô Khuyết đại lục, Diệp Hạo chỉ có thể dùng hai từ cặn bã để hình dung.

Khi đến cổng Đệ Nhất thành, Diệp Hạo phát hiện có một hàng dài người xếp hàng chờ vô, ở cửa thành là các tướng sĩ đang thu phí vào cổng.

- Vào thành cần tốn một trăm trung phẩm thần thạch?

- Không phải ăn cướp đấy chứ?

- Đúng thế, nếu ta có một trăm thần thạch, vậy còn cần vô thành kiếm lời chênh lệch giá làm gì chứ?

- Rút lui, rút lui.

- Thật ra thì Đệ Nhất thành cũng không còn biện pháp, người muốn nghe Hạo Vương giảng đạo đến nhiều lắm.

- Ngươi nói cao thủ Tử Thần cảnh, Sinh Thần cảnh, Hợp Thần cảnh đến thì cũng thôi đi, ngươi nói ngươi Chân Thần cảnh, Thị Thần cảnh tới nơi này làm gì?

- Ai nói không phải đây? Hạo vương giảng đại đạo ngươi có thể nghe hiểu sao?

- Ta nghe nói bây giờ để kiếm một phòng trong khách sạn ở Đệ Nhất thành khó như lên trời.

- Ta còn nghe nói rất nhiều cao thủ phải ngủ ở lề đường.

- Không cần phải đáng thương như vậy chứ?

- Đáng thương? Nếu ngươi biết để ngủ ở đầu đường xó chợ như vậy còn cần phải nộp một ngàn trung phẩm thần thạch, ngươi sẽ không cảm thấy như vậy nữa.

- Cái này . . . Cái này . . . ?

- Tóm lại không có tiền chớ vào thành.

Khi rất nhiều tu sĩ thảo luận, Từ Viện Viện trở nên gấp gáp.

- Hình như chúng ta đến muộn?

- Đến muộn thì đến muộn.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đến muộn đồng nghĩ với việc chúng ta phải ngủ ở đầu đường xó chợ.

Từ Viện Viện cười khổ nói.

Nàng rất muốn nói lúc này sao ngươi còn bình tĩnh như vậy?

- Ta mang các ngươi đi vào.

Diệp Hạo nói xong một tay dắt Từ Viện Viện, một tay dắt Đại Miêu.

Vừa dứt lời, ba người Diệp Hạo liền biến mất.

Sau một khắc đám người Diệp Hạo đã xuất hiện ở trong thành.

Lúc này Diệp Hạo cực kỳ kinh ngạc.

Vì sao?

Nếu như nói bên ngoài còn chưa có quá nhiều cảm xúc, vậy khi vào thành cảm giác thực sự quá sốc.

Bởi vì phóng tầm mắt nhìn tới cơ hồ đều là người.

- Nhiều người như vậy?

Từ Viện Viện giật nảy mình.

Thần niệm của Diệp Hạo quét qua, rất nhanh đã thấy bảng hiệu công hội Trận Đạo.

Sưu!

Hắn mang theo hai người Từ Viện Viện tới trước cửa công hội Trận Đạo.

Xung quanh công hội Trận Đạo có rất nhiều người, nhưng những tu sĩ này đều không dám đến quá gần.

Dù sao ở cửa công hội Trận Đạo có bốn thị vệ đều là những tên hung tợn, vừa nhìn là biết không phải là hạng người đơn giản.

- Nơi này là công hội Trận Đạo, lập tức rời đi.

Diệp Hạo bên này vừa mới tới gần công hội Trận Đạo, một thanh niên thị vệ cầm trường mâu trong tay chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Ta tìm Tống Diệu Võ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Lớn mật? Tục danh của Tống hội trưởng mà ngươi cũng dám gọi thẳng?

Thị vệ biến sắc nói.

- Ngươi mới lớn mật đấy?

Đại Miêu hừ lạnh một tiếng nói.

- Tống Diệu Võ chỉ là đệ tử ký danh của công tử nhà ta mà thôi.

- Đệ tử ký danh?

Ánh mắt thị vệ kia nhìn Đại Miêu giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn.

- Có lẽ ngươi không biết Tống hội trưởng có thân phận gì?

Một thị vệ khác cười to nói.

- Chưa nói đến trận đạo chi thuật cao siêu của Tống hội trưởng, chỉ mỗi tu vi của hắn, ngươi biết là cảnh giới gì không?

- Hợp Thần cảnh cao giai.

Đại Miêu thản nhiên nói.

Nếu như trước đó trong lòng Đại Miêu kính sợ Tống Diệu Võ, như vậy theo việc tu vi Đại Miêu đặt chân lên Hợp Thần cảnh đỉnh phong, nàng tự tin bây giờ nàng tiện tay cũng có thể đánh bại Tống Diệu Võ, thậm chí cho dù Tống Diệu Võ cũng là Hợp Thần cảnh đỉnh phong, Đại Miêu cảm thấy mình cũng có thể giải quyết xong trận chiến trong vòng một chiêu.

Dù sao nàng cũng do một tay Diệp Hạo bồi dưỡng.

ở trong vòng một chiêu giải quyết chiến đấu.

Nàng thế nhưng là Diệp Hạo bồi dưỡng.

Thần thông mà Diệp Hạo truyền thụ cho nàng đều thuộc hàng đứng đầu ở Vô Khuyết đại lục.

Nếu cùng giai mà không thể miểu sát, vậy đi tự tử luôn cho rồi.

- Nếu ngươi đã biết là Hợp Thần cảnh cao giai, như vậy ngươi cũng nên biết cảnh giới này mang ý nghĩa gì?

Cái kia thị vệ lãnh đạm nói.

- Hiện tại các ngươi rời đi, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không . . . .

Từ điểm đó cũng có thể nói thị vệ này không hề tệ.

Nếu đổi thành người khác, ngươi còn muốn yên ổn rời đi?

Nói đùa cái gì?

Nhưng vào lúc này một thanh âm lạnh như băng phá vỡ trời cao.

- Muốn đi? Đã hỏi qua ta hay chưa?

Khi nghe được âm thanh này, sắc mặt thị vệ liền thay đổi, hắn quay qua nhìn đám người Đại Miêu tràn đầy thương hại.

Lúc này một thiếu nữu mặc hồng bào từ cửa lớn đi ra.

Thiếu nữ hồng bào, cực kỳ kinh diễm.

Môi hồng răng trắng, dáng người thướt tha.

Nàng giống như là một ngọn lửa, đập vào mặt.

- Ngươi muốn như thế nào?

Đại Miêu tiến lên một bước nói.

- Ta muốn xé rách cái miệng của ngươi, sau đó chà xát khuôn mặt ngươi.

Thiếu nữ tàn bạo nói.

- Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?

Đại Miêu làm bộ sợ hãi nói.

- Đáng tiếc đã chậm.

Thiếu nữ hồng bào nói xong trong tay liền xuất hiện một cây roi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận